Hậu Duệ Kiếm Thần
Sở dĩ nàng ta không trách Diệp Quân là vì nàng biết hắn không phải chủ mưu. Tên đó mặc dù có lúc xấu tính nhưng sẽ không xấu đến trình độ này. Từ Thụ lại càng không thể nào, nên chỉ còn có Từ Chân mà thôi!
Từ Chân bỗng hỏi: “Liệu sẽ có em bé không?”
Từ Nhu đứng phắt dậy nhào về phía Từ Chân.
Cảnh tượng hai tỷ muội vui đùa với nhau khiến Từ Thụ lắc đầu cười.
Ghen ư?
Ban đầu đúng là có một chút, nhưng về sau… lại hết rồi.
Từ Chân thở dài trong lòng. Chẳng biết hồi bé thề thốt lung tung chi không biết…
Có gả cũng gả cho một người á?
Linh cmn nghiệm rồi!
…
Rời khỏi khu dân cư Vân Hải rồi, Diệp Quân đi đến quán rượu tìm Tô Tử.
Vì thói quen thức đêm làm việc mà cuộc sống của cô ấy cứ gọi là ngày đêm đảo lộn.
Khi Diệp Quân đến, cô nàng vẫn còn đang say ngủ.
Thế là hắn ngồi ở mép giường, nhìn cô gái đang say giấc nồng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tôi đi đây”.
Tô Tử im lặng không đáp.
Nhưng khi Diệp Quân vừa rời khỏi căn phòng rồi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên má cô.
Cô không dám mở mắt, chỉ sợ vừa nhìn thấy người kia sẽ không kiềm được mà muốn đi cùng hắn…
…
Rời khỏi quán rượu rồi, Diệp Quân lại đi đến Kiếm Đạo Viện, thấy Song Song và Mục Vân đã trở về, Mộc Uyển Du cũng có mặt.
Hai người trước đã lĩnh ngộ được kiếm ý.
Diệp Quân cười nói với cả ba: “Hôm nay tôi đến để từ biệt”.
Song Song và Mục Vân đồng thời kinh ngạc.
Mộc Uyển Du thì im lặng cúi đầu, sắc mặt ảm đạm hẳn đi.
Diệp Quân lại nói: “Tôi phải đi rồi”.
Mục Vân: “Vì sao vậy thầy?”
Diệp Quân: “Phải về nhà”.
Về nhà?
Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn hắn, hai tay lẳng lặng siết chặt.
Song Song hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?”
Diệp Quân: “Nếu mọi người thi đậu vào Ngân Hà Tông thì sẽ có”.
Song Song nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, chắc chắn bọn này sẽ đậu”.
Diệp Quân bật cười: “Tốt!”
Rồi không chút kiêng dè nắm tay Mộc Uyển Du kéo lại gần: “Tôi đi rồi, về sau ở cùng với Tô Tử, nhớ phải chăm sóc nhau nhé?”
Cô ấy khẽ gật đầu: “Được”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...