Diện mạo như ngọc, vóc dáng tựa trúc!
Nhìn Diệp Quân, Từ Chân khẽ nhoẻn cười: “Tới ăn mì”.
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, đưa mắt nhìn Từ Chân. Lúc này Từ Chân đang mặc bộ áo ngủ, áo có hơi xốc xếch, cổ áo khá rộng, nếu đứng lên nhìn từ trên xuống hẳn sẽ thấy được cảnh xuân phơi phới.
Vừa thức dậy chưa bao lâu, tóc Từ Chân còn hơi rối, trông có vẻ biếng nhác, nhưng lại mang một sự quyến rũ khác thường ngày, khiến người ta trông thấy liền muốn ôm vào lòng…
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Chân mỉm cười: “Nhìn ta làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Đẹp”.
Từ Chân cười cười: “Mau ăn đi”.
Diệp Quân gật đầu rồi dời mắt, bắt đầu ăn mì.
Một lát sau, Diệp Quân đã ăn xong phần của mình, hắn ngẩng lên nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.
Từ Chân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đứng dậy đi ra cửa, nhưng vào lúc này, Từ Chân lại đột nhiên gọi hắn: “Chờ chút đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Từ Chân.
Từ Chân đứng lên, bước lại gần Diệp Quân, nhẹ nhàng chỉnh sửa áo xống cho hắn rồi cười bảo: “Được rồi đó”.
Diệp Quân bỗng ôm chầm lấy cô ta.
Từ Chân không đẩy hắn ra mà đặt đầu mình lên bờ vai hắn, nói khẽ: “Mấy hôm nữa mọi người cùng tụ hội một chút đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Từ Chân mỉm cười: “Đi mau đi”.
Diệp Quân buông tay ra, hôn nhẹ lên trán Từ Chân một cái rồi mới quay đầu bước ra cửa.
Từ Chân đứng đó mỉm cười rồi bước tới bên cửa sổ, nhìn Diệp Quân lên một chiếc xe, xe nhanh chóng biến mất nơi góc đường mới dời mắt, quay trở lại bàn đọc sách, tiếp tục viết lách.
Trên xe, Diệp Quân lấy điện thoại di động, bấm một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: “Ai đó?”
Giọng nói thật lạnh nhạt!
Diệp Quân cười bảo: “Tịch Chỉ cô nương, là tôi”.
Tần Tịch Chỉ thoáng kinh ngạc: “Anh Diệp?”
Diệp Quân nói: “Đúng là tôi, hôm nay tôi muốn tới chào hỏi, có được không?”
Tần Tịch Chỉ đáp: “Đương nhiên, để tôi phái người tới đón anh”.
Diệp Quân bèn nói: “Tôi đang ở trên xe rồi, cô cứ cho tôi một địa chỉ là được”.
Tần Tịch Chỉ nói: “Khu Bắc”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong, hắn cúp điện thoại, nhìn người tài xế ở ghế trước: “Đi khu Bắc”.
Bác tài xế liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Được”.
Diệp Quân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không ngự kiếm, bởi vì sau khi sống ở đây một thời gian, hắn đã chậm rãi làm quen với lối sống ở nơi này.
Rất tốt!
Nhịp sống không quá nhanh, cảm giác đời thường rất dễ chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...