Nhìn theo bóng Diệp Quân biến mất sau cánh cửa, Từ Chân mỉm cười, dời mắt ngó xuống trang giấy, tiếp tục viết lách.
…
Hiên Viên sơn trang.
Diệp Quân ngồi xe tới Hiên Viên sơn trang, vừa xuống xe liền gặp được Hiên Viên Lăng. Hôm nay cô ấy vận bộ váy dài thuần trắng, vẫn mang khăn che mặt như mọi ngày, trông thanh thuần thánh thiện như một tiên nữ không dính bụi phàm trần.
Thấy Diệp Quân tới, Hiên Viên Lăng bước nhanh đến, nhìn Diệp Quân, sắc mặt có vẻ khẩn trương.
Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Lăng cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Hiên Viên Lăng nói: “Đi theo tôi đã”.
Nói đoạn, cô ấy kéo tay Diệp Quân chạy vào trong sơn trang.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã tới trước Kiếm Tháp. Vào lúc này, nơi đây đã tụ tập khá nhiều cường giả.
Tất cả đều là cường giả nhà họ Hiên Viên, và đa số đều là người Diệp Quân từng gặp.
Thấy Diệp Quân tới, đám cường giả gia tộc Hiên Viên đều khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Những người này đều không hề hay biết chuyện giữa Hiên Viên Lăng và Diệp Quân trước đó, bởi vậy, họ vẫn cho rằng hai người đang là một đôi tình lữ.
Hiên Viên Lăng đang muốn nói gì, Diệp Quân đã ngẩng lên nhìn về Kiếm Tháp, lại như thể vừa cảm nhận được điều gì đó, hắn thoáng chau mày.
Hiên Viên Lăng đứng bên cạnh Diệp Quân, thấy thế bèn hỏi nhỏ: “Cảm nhận được rồi?”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Bên dưới Kiếm Tháp đang trấn áp thứ gì vậy?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng chỉ cúi đầu: “Chúng tôi cũng không biết bên dưới có thứ gì bị trấn áp, chỉ biết đó là thứ mà năm xưa tổ tiên đã trấn áp, qua bao nhiêu năm, tòa Kiếm Tháp này chưa từng có bất cứ điều gì khác thường, bởi vậy, chúng tôi đều cho rằng thứ bị trấn áp dưới đó hẳn đã chết rồi. Nhưng nào ngờ, mấy ngày trước, sau khi anh đi khỏi nơi này chưa được bao lâu, Kiếm Tháp đột nhiên rung chuyển kịch liệt, có một hơi thở vô cùng mạnh mẽ tràn ra từ sâu bên dưới Kiếm Tháp…”
Nói đến đó, cô ấy khẽ lắc đầu, đáy mắt thoáng một tia kiêng dè: “May mà còn có thánh kiếm của gia tộc Hiên Viên trấn giữ ở đây, nếu không, chỉ sợ gia tộc Hiên Viên đã không còn tồn tại”.
Diệp Quân trầm giọng: “Trước vẫn luôn không có động tĩnh gì, cho đến ngày đó… là do tôi lấy kiếm Hiên Viên xuống nên mới gây ra chuyện này?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Chúng tôi cũng đoán là như vậy, có thể lúc gỡ kiếm Hiên Viên xuống, phong ấn đã bị buông lỏng. Nhưng chúng tôi cũng không dám chắc lắm”.
Diệp Quân đang định nói thêm điều gì thì ngay lúc này chợt có hai người từ xa đi tới, một ông lão và một cô gái vận váy dài màu lam. Ông lão kia mặc áo dài màu tím, râu tóc bạc phơ, tuy trông đã lớn tuổi nhưng thoạt nhìn rất khỏe khoắn và minh mẫn, hơn nữa, hơi thở cũng rất hùng mạnh.
Cô gái vận váy dài màu lam kia thoạt trông mới hai mươi, vóc dáng thon thả, trông rất nho nhã điềm đạm.
Thấy hai người này, tộc trưởng gia tộc Hiên Viên là Hiên Viên Kỳ vội vã đi tới chào: “Tần lão!”
Tần lão gật đầu: “Kỳ lão đệ, rốt cuộc thứ bị phong ấn dưới tháp là cái gì?”
Hiên Viên Kỳ cười khổ: “Chưa biết, hiện giờ bên trong Kiếm Tháp tràn ngập thứ hơi thở đầy tà ác, chúng tôi không dám đi vào, cũng không biết thánh kiếm Hiên Viên có thể chống đỡ được bao lâu nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...