Diệp Quân đứng đó nhìn theo, lắc đầu cười: “Cô nhỏ này…”
Thu dọn phòng xong, Diệp Quân mới tới học viện Ngân Hà, tuy vị trí giáo viên ở Kiếm Đạo Viện chỉ là tạm thời nhưng hắn vẫn luôn làm hết mình.
Trong Kiếm Đạo Viện, Mộc Uyển Du cùng hai người kia đều đang ngồi tu luyện.
Diệp Quân nhận ra, Mục Vân lúc này đã đạt tới cảnh giới cường giả cấp chín, hơi thở trên người Song Song cũng đã trở nên cực kì hùng hậu, loáng thoáng có dấu hiệu đột phá.
Thấy Diệp Quân đến, ba người đều vội vã đứng lên, Song Song cùng Mục Vân cung kính chắp tay cúi chào: “Thưa thầy”.
Mộc Uyển Du thì ngọt ngào nhoẻn cười, không hành lễ.
Diệp Quân bước tới, quan sát Song Song và Mục Vân rồi cười bảo: “Cảm giác gần đây ra sao?”
Song Song trầm giọng: “Gần đây em đang lĩnh ngộ kiếm ý, đã bắt đầu có chút cảm giác, nhưng vẫn không cách nào bước ra một bước cuối”.
Diệp Quân nhìn Song Song, nói: “Có thể đi ra bên ngoài dạo quanh một chút”.
Song Song nghi hoặc nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười bảo: “Ngày ngày chỉ biết bế quan như thế là không được, hãy ra bên ngoài hít thở không khí, coi như giải trí một tí, có lẽ sẽ thu được kết quả bất ngờ”.
Song Song trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Được”.
Diệp Quân lại nhìn sang phía Mục Vân, cười hỏi: “Còn cậu?”
Mục Vân do dự giây lát mới nói: “Kiếm ý thật quá khó lĩnh ngộ”.
Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu cười, nói: “Quả thực rất khó, cậu chớ nên nôn nóng, từ từ tiến tới thôi, cũng đừng cả ngày bế quan trong này, tôi cho hai người nghỉ, có thể ra ngoài đi dạo một vòng, thả lỏng bản thân”.
Mục Vân gật đầu: “Được”.
Diệp Quân cười cười, giục: “Đi đi”.
Mục Vân và Song Song cung kính chắp tay chào rồi mới quay đầu rời khỏi đó.
Diệp Quân nhìn sang phía Mộc Uyển Du, trước đó, không biết do đâu mà Mộc Uyển Du vẫn không thể tu hành Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vậy, mấy ngày này, Mộc Uyển Du đều đi theo Mục Vân và Song Song để học tập một ít kiến thức võ đạo.
Diệp Quân tỉ mỉ quan sát Mộc Uyển Du một chốc mới nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn cô tới chỗ này”.
Nói đoạn, hắn kéo tay Mộc Uyển Du ra ngoài.
Bị Diệp Quân kéo tay dẫn đi, Mộc Uyển Du ngại ngùng, hai má ửng đỏ.
Lát sau, Diệp Quân dẫn theo Mộc Uyển Du đến khu Vân Hải, nơi ở của Từ Chân.
Khi vào nhà, Từ Chân đang vùi đầu viết bản thảo.
Thấy Diệp Quân và Mộc Uyển Du đến, Từ Chân mỉm cười, không nói gì.
Mộc Uyển Du tò mò nhìn Từ Chân, cũng không lên tiếng.
Diệp Quân kéo tay Mộc Uyển Du đến trước mặt Từ Chânm nói: “Chân tỷ, Uyển Du không thể nào tu luyện được Vũ Trụ Quan Huyên Pháp của ta, ta không tìm ra nguyên nhân, tỷ xem giúp ta với”.
Từ Chân liếc nhìn Mộc Uyển Du, nói: “Thể chất có hơi đặc thù”.
Diệp Quân kinh ngạc: “Thể chất đặc thù?”
Từ Chân gật đầu: “Thể chất Thiên Tuyệt”.
Diệp Quân không hiểu, hỏi lại: “Thể chất Thiên Tuyệt là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...