Hậu Duệ Kiếm Thần
Lúc này, toàn bộ Miêu Trại đều đèn đuốc sáng ngời như một biển sao, đẹp đẽ nguy nga.
Từ vị trí của hai người có thể thấy hết toàn bộ cảnh đẹp.
Diệp Quân không khỏi thở dài: “Không ngờ cảnh đêm nơi này lại đẹp đến thế”.
Từ Chân khẽ mỉm cười nhìn cảnh đêm Miêu Trại bên dưới, thầm thấy vui vẻ: “Đẹp!”
Diệp Quân cười đáp: “Chân tỷ đẹp hơn!”
Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười híp cả mắt: “Vậy sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân cười khẽ nắm lấy tay hắn, không nói gì.
Diệp Quân dắt Từ Chân đi xuống núi, không lâu sau đó, hai người đã đi tới Miêu Trại.
Vì Miêu Trại là khu dụ lịch nên ban đêm càng náo nhiệt hơn, trên đường phố người đến người đi, đa số đều là các đôi yêu nhau, thi thoảng còn làm kiểu chụp ảnh rất vui vẻ.
Diệp Quân và Từ Chân bước đi trên đường phố sầm uất, nhất thời thu hút ánh mắt của không ít người.
Hai người thật sự đều rất đẹp, theo mọi người thấy thì đây chính là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.
Từ Chân nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Khói lửa nhân gian!”
Diệp Quân gật đầu, khung cảnh trước mắt khiến hắn cũng thấy chán nản với việc chém giết.
Ăn uống vui đùa tán gái… Dường như cuộc sống như thế cũng rất vui!
Từ Chân quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Xem kìa, rất nhiều cô gái đều vô thức nhìn cậu đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta thì thấy vẻ hâm mộ và ghen tị trong mắt rất nhiều người đàn ông!”
Từ Chân hơi nghi ngờ: “Hâm mộ và ghen tị? Tại sao?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vì ta đang nắm tay nữ thần đẹp nhất nơi này!”
Từ Chân chớp mắt, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Tối ngày chỉ giỏi nói mấy lời dễ nghe”.
Diệp Quân cười khẽ không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Từ Chân.
Sau khi đi dạo một lát thì hai người đi vào một quán mì.
Từ Chân nhìn thực đơn trên tường, cười gọi: “Ông chủ, cho hai bát mì đậu hũ”.
Ông chủ ở sau quầy hỏi: “Có thêm gì nữa không?”
Từ Chân nhìn thoáng qua, sau đó đáp: “Thịt kho, trứng gà! Thêm cả hai bát!”
Ông chủ gật đầu: “Có ngay đây!”
Từ Chân dẫn Diệp Quân tìm chỗ ngồi xuống, lúc này, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, thời đại trước kia có nhiều Tổ Nguyên đó lắm sao?”
Từ Chân cười nói: “Sao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này?”
Diệp Quân đáp: “Ta muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn!”
Từ Chân lắc đầu: “Cậu mơ mộng quá rồi!”
Diệp Quân nhíu mày: “Ít lắm à?”
Từ Chân gật đầu: “Đừng nói thời đại bây giờ, dù ở năm mươi tỷ năm trước cũng là thứ rất hiếm có, kể cả Đại Đạo Nguyên cũng khá hiếm hơi chứ nói gì là Tổ Nguyên”.
Diệp Quân khẽ nói: “Đáng tiếc”.
Nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, hắn hoàn toàn có thể đào tạo ra một nhóm cao thủ cao cấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...