Từ Chân tựa vào vai hắn: “Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi chút đi”.
Nói rồi cô ta nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, cũng không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ba tiếng sau, sau khi xuống máy bay, Diệp Quân sửng sốt.
Kiềm Châu!
Họ lại về đến Kiềm Châu!
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân bên cạnh đầy vẻ ngờ vực, Từ Chân lại không nói gì, cười nói: “Đi thôi!”
Diệp Quân vẫn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Từ Chân nói: “Miêu Trại”.
Diệp Quân nhíu mày: “Miêu Trại ư?”
Từ Chân gật đầu.
Sau khi ra khỏi sân bay, hai người đi xe hai tiếng đồng hồ mới đến một vùng núi, sau khi leo qua một ngọn núi lớn, một thôn trại lớn hiện ra trước mắt hai người. Thôn trại này có hơn mười làng được xây dựng tựa vào núi nối liền thành một vùng, bốn phía có núi bao bọc, đỉnh núi trùng điệp, ruộng bậc thang dựa vào núi đi thẳng lên trời, sông Bạch Thủy chảy qua các thôn làng, chia Miêu Trại thành hai bên.
Kiến trúc ở đây cũng rất đặc biệt, tất cả đều là kiến trúc nhà sàn bằng gỗ được xây dựng trên sườn đồi, hơn một ngàn ngôi nhà sàn xếp chồng lên nhau theo sự thay đổi lên xuống của địa hình.
Lúc này đã là giữa trưa, cũng là thời gian nấu cơm, từ vị trí của hai người nhìn sang, ngàn hộ gia đình đang nấu cơm, khói bếp từ từ bốc lên, phảng phất kết nối với trời đất, rất ngoạn mục.
Diệp Quân cười nói: “Nơi này đẹp thật”.
Từ Chân gật đầu: “So với thành phố náo nhiệt, phồn hoa thì nơi này có phong cảnh rất tuyệt”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Từ Chân đi xuống dưới.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Không lâu sau, hai người đã đến cổng lớn Miêu Trại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, thấy cổng này được làm bằng gỗ, mặc dù được giữ gìn rất tốt nhưng vẫn thấy rõ những dấu vết tu sửa ở vài nơi, có sự thăng trầm của lịch sử theo năm tháng.
Chính giữa trên cánh cổng gỗ có sáu chữ lớn: Miêu Trại ngàn hộ Tây Giang.
Sau khi vào làng, Diệp Quân phát hiện ở đây có rất nhiều người, đa số đều đến đây đi du lịch, vô cùng rộn rã náo nhiệt.
Trong lúc đó Diệp Quân nhìn thấy vài cô gái Miêu tộc, trang phục của các cô gái ở đây khá lạ, hoàn toàn không giống cách ăn mặc của người bên ngoài.
Từ Chân bỗng cười nói: “Đi ăn thử món ngon ở đây không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người tìm một quán rượu, sau đó tìm bàn sát cửa sổ ngồi xuống.
Từ Chân nhìn thực đơn trước mặt, một mạch gọi rất nhiều món.
Sau khi đến hệ Ngân Hà, cô ta cũng cực kỳ thích đồ ăn ở đây.
Từ Chân đưa thực đơn cho người phục vụ, rồi nhìn Diệp Quân cười nói: “Đồ ăn ở hệ Ngân Hà này thực sự rất kỳ lạ, một loại thực phẩm có thể làm ra rất nhiều món ngon, chẳng hạn như đậu, có thể làm đậu hũ thối, có thể làm đậu hũ non, có thể làm đậu hũ khô, còn có thể làm đậu hũ xỉ…”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đậu có nhiều công dụng thật!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...