Hậu Duệ Kiếm Thần

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ cười gì thế?”

Từ Chân cười nói: “Tiểu Nhu nói với ta cậu là một người rất lương thiện, ta cũng thấy thế”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta giết người không chớp mắt”.

Từ Chân mỉm cười: “Một người lương thiện thì sự lương thiện của người đó nên có chút sắc bén, nếu không thì lại vừa ngu ngốc vừa lương thiện”.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Mục đích của Tiểu Nhu là muốn con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, cho nên bảo ta đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân cười tự giễu: “Tỷ ấy rất biết tính toán, một khi con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, lúc đó ta phải đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đây là âm mưu”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt lại không nói gì.

Từ Chân bỗng nắm tay hắn, khẽ nói: “Ta biết cậu tức giận…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chân tỷ, tỷ có biết ta từng kính trọng tỷ ấy như thế nào không? Ta vẫn luôn coi tỷ ấy là người thân nhất của mình… Thôi vậy, bây giờ nói lời này có ý nghĩa gì nữa? Mặc dù tỷ ấy tính kế hại ta nhưng tỷ ấy cũng từng giúp ta rất nhiều lần, xem như tỷ ấy và ta không nợ gì nhau”.


Từ Chân thở dài.

Từ Nhu đứng sau Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người đi.

Ăn xong, Diệp Quân nhìn Từ Chân cười nói: “Chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Từ Chân gật đầu: “Ta đi thay bộ đồ”.

Nói rồi cô ta xoay người đi vào phòng.

Không lâu sau, Từ Chân bước ra, cô ta đã thay một bộ váy dài màu trắng nhạt, váy dài rất tao nhã, bên trên còn thêu vài đóa hoa lan.

Thân hình cô ta rất đẹp, nhất là khi mặc chiếc váy dài này, cô ta trông càng mảnh mai hơn.

Vẻ đẹp của cô ta dịu dàng và thanh nhã như ngọc bích, khiến mọi người không khỏi muốn đến gần cô ta.

Từ Chân mỉm cười như trăm hoa đua nở: “Đẹp không?”


Diệp Quân gật đầu: “Đẹp lắm”.

Từ Chân cong môi cười: “Đi thôi”.

Cô ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó tự nhiên kéo Diệp Quân đi ra ngoài.

Ra khỏi khu dân cư, Từ Chân dẫn Diệp Quân đến sân bay, không lâu sau hai người đã lên máy bay, còn làm sao lên máy bay thì hắn không biết, dù sao cũng đều do Từ Chân làm.

Sau khi lên máy bay, hai người ngồi cùng chỗ, Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế?”

Từ Chân cười nói: “Cậu sắp biết rồi”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Từ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Thật ra nơi này có rất nhiều thứ khá thú vị, không biết tận cùng của nền văn minh khoa học là gì”.

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo từng nói, cường giả ở cấp bậc như tỷ có thể thăm dò được tương lai, đúng không?”

Từ Chân gật đầu: “Có thể”.

Diệp Quân nói: “Thế tại sao không thăm dò tương lai đi?”

Từ Chân mỉm cười: “Không biết trước tương lai mới có ý nghĩa”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui