Hậu Duệ Kiếm Thần
Giọng Sở Hiên bỗng dưng ngừng lại, vì một thanh kiếm lao đến giữa trán gã.
Mọi người hóa đá.
Diệp Quân nhìn những người hóa đá đó, không nói nhiều thêm câu nào, hắn giơ ngón tay ra thanh kiếm ở giữa trán Sở Hiên bỗng bay ngược lại về trước mặt hắn. Ngay sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang rồi bay vút lên trời, cuối cùng còn lộn vài vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung, lúc này mới nó bay đi như ngôi sao băng, rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Đám người Sở Hiên đứng trước cổng học viện sững sờ.
Kiếm tiên!
Đây là kiếm tiên…
Mọi người ngơ ngác nhìn đám khói mà kiếm quang trên bầu trời lướt qua để lại… một lúc lâu không nói gì.
Ở một bên khác.
Diệp Quân ngự kiếm đáp xuống đất, vừa đáp xuống đất sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Tiêu hao quá nhiều sức.
Hơi suy yếu!
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cái giá cho việc khoe mẽ hơi lớn.
Sau khi hồi phục một chút, Diệp Quân đi đến khu dân cư của Từ Chân, đến trước cửa phòng, lần này hắn không đi thẳng vào trong mà gõ cửa trước.
Cửa bỗng mở ra, Từ Chân xuất hiện trước mặt Diệp Quân, lúc này Từ Chân đang mặc một bộ váy ngủ tơ tằm, dung nhan xinh đẹp, vóc người gợi cảm, vô cùng “nóng bỏng”.
Diệp Quân bỗng cảm thấy trong người có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Diệp Quân cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi mắng: “Huyết mạch phong ma chết tiệt này, chẳng thuần khiết chút nào…”
Huyết mạch phong ma: “?”
Sau khi vào phòng, Từ Chân kéo Diệp Quân đến thẳng trước bàn sách, sau đó lấy một cuốn bản thảo ra đưa đến trước mặt hắn, cười nói: “Tìm lỗi sai giúp ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn dời tầm mắt sang bản thảo.
Từ Chân nhìn Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngồi xuống một bên viết tiếp.
Cứ thế một người viết, một người kiểm tra.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya, sau khi Diệp Quân kiểm tra xong các bản thảo thì nhận ra Từ Chân đã nằm dài trước bàn sách ngủ say.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn để bản thảo xuống rồi nhẹ nhàng bế Từ Chân lên, sau đó đi đến bên giường, vừa định buông cô ta ra thì Từ Chân bỗng mở mắt.
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười rồi để cô ta lên trên giường.
Hắn không nằm trên giường mà đi đến một bên ngồi xuống, sau đó nói: “Chân tỷ, ngày mai chúng ta đi đâu?”
Từ Chân cười nói: “Ngày mai cậu sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân bỗng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu định nghỉ ngơi trên ghế luôn à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...