Diệp Quân trầm giọng: “Nhưng không thể hủy diệt?”
Từ Chân gật đầu: “Nó là một phần của Đại Đạo, hủy diệt nó chẳng khác gì hủy diệt Đại Đạo, mà một khi hủy diệt Đại Đạo, trừ một số người có thực lực thông thiên, tức là những cường giả vượt ngoài Đạo ấy, thì chúng sinh đều phải chết, bởi vì, chúng sinh cũng là một bộ phận của Đạo”.
Diệp Quân nặng nề hỏi: “Thế còn đám Nghịch Lưu Giả kia…”
Từ Chân cười bảo: “Đại Đạo bị hủy diệt, bọn họ lại sẽ không hủy diệt. Những người này đã từng dựa vào tài nguyên trong đất trời để làm mình trở nên mạnh hơn, khi đạt tới một trình độ nhất định, đất trời này sẽ trở thành mối ràng buộc với họ, vì thế, bọn họ sẽ muốn siêu thoát khỏi đất trời. Sau khi siêu thoát khỏi đất trời, Đại Đạo lại trở thành ràng buộc của họ, vì vậy, họ sẽ lại vượt qua Đại Đạo. Đến cuối cùng, vượt qua cũng không đủ, vì chỉ cần có Đại Đạo ở đó, đối với họ mà nói vẫn là một mối đe dọa, đồng thời còn áp chế thọ mệnh của họ, khiến họ không thể được sống mãi, vì thế, họ càng muốn hủy diệt Đại Đạo…”
Nói đến đó, cô ta dừng lại giây lát mới tiếp tục: “Chúng sinh hủy diệt rồi… Cuối cùng, bọn họ có thể đạt tới mục đích, được sống vĩnh hằng. Đương nhiên, chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ cậu sẽ biết thôi”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đại Đạo muốn hủy diệt chúng sinh, những Nghịch Lưu Giả này cũng muốn hủy diệt chúng sinh…”
Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu: “Cách nào thì chúng sinh cũng đều phải chết”.
Từ Chân cười bảo: “Hệ Ngân Hà có câu, hưng thịnh, trăm họ khổ, suy vong, trăm họ cũng khổ. Ở thời cổ đại, đối với đám người nắm quyền, nhân dân trăm họ chỉ là công cụ để chúng tranh quyền đoạt lợi, mà lợi ích của người dân trăm họ, được mấy kẻ nắm quyền quan tâm tới?”
Diệp Quân khe khẽ thở dài.
Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng lên nhìn cô ta: “Tôi có thể thay đổi điều đó không?”
Từ Chân quay đầu nhìn hắn: “Cậu muốn thay đổi?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt Từ Chân: “Phải”.
Từ Chân cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu có chắc không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta có thể thử, Chân tỷ, ta nên làm thế nào?”
Từ Chân đáp: “Một chữ thôi: Giết!”
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Chân cười bảo: “Giết cho đám Nghịch Lưu Giả tuyệt diệt, giết cho Đại Đạo cúi đầu thần phục, giết cho Vị Lai Giả không người dám xưng thần… Giết cho thế gian không người dám nói vô địch… Xây dựng trật tự, chấp chưởng Càn Khôn, trấn áp tất cả, cậu nói một, không ai dám nói hai!”
Trên cầu vượt, nghe xong những điều Từ Chân nói, Diệp Quân chậm rãi siết chặt nắm tay.
Vô địch!
Vô địch một cách chân chính!
Trấn áp tất cả!
Chỉ có như vậy mới có thể xây dựng lại trật tự.
Chưa nói đến làm, chỉ mới nghĩ tới thôi, hắn đã thấy áp lực nặng nề.
Hắn biết, chỉ cần hắn thực sự đi lên con đường này, từ nay về sau, hắn lại phải quay về cuộc sống bi thảm như trước đây.
Mỗi ngày đều đối mặt với những ván cờ cao cấp nhất.
Từ Chân nhìn hắn, cười hỏi: “Thấy áp lực lắm à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...