Hệ Ngân Hà!
Người mang thiên mệnh!
Trên Vạn Sơn, mọi người nhìn về chàng trai đứng phía sau Diệp Quân mấy cục trượng, tóc đen mày trắng, mặc áo gấm, đi một đôi giày mây, vô cùng đơn giản.
Gương mặt chàng trai nở nụ cười nhạt.
Lúc này mọi người ở quảng trưởng đều nhốn nháo.
Người mang thiên mệnh!
Đó là người mang thiên mệnh, chắc chắn là sự tồn tại đáng sợ vô địch ở đương thời.
Có thể nói thân phận người mang thiên mệnh còn chói sáng, có sức hút hơn cả thân phận của kiếm tu Diệp Quân này.
Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại cũng là người mang thiên mệnh đời trước.
Kiếm Chủ Nhân Gian là người thế nào?
Thống lĩnh cả vũ trụ, cả vạn tộc cùng chung sống, mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Từ sau Kiếm Chủ Nhân Gian, ba ngàn vạn năm nay chưa có người mang thiên mệnh nào xuất hiện.
Nhưng bây giờ đã xuất hiện rồi.
Điều này có phải có nghĩa là một thời đại hoàn toàn mới sắp đến?
Trên Vạn Sơn, tất cả mọi người đều đang nhìn người mang thiên mệnh vừa xuất hiện.
Diệp Quân xoay người nhìn người mang thiên mệnh đến từ hệ Ngân Hà trước mặt này, chàng trai mỉm cười, vừa định nói gì đó thì lúc này Diệp Quân bỗng xoay người tung ra một nhát kiếm.
Xoẹt!
Đầu của An Đạo Tân văng ra xa, máu bắn tung tóe cách đó vài trượng trước ánh nhìn của mọi người.
Nụ cười trên môi của người mang thiên mệnh cứng đờ.
Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Quân đang làm gì thế?
Hắn thế mà lại dám khiêu khích người mang thiên mệnh ư?
Diệp Quân thu kiếm lại, sau đó nhìn người mang thiên mệnh, bình tĩnh nói: “Xin lỗi nhé, ta không muốn nể mặt ngươi”.
Vù vù!
Quảng trường chỉ còn lại tiếng gió.
Mọi người đều không ngờ Diệp Quân lại dám khiêu khích người mang thiên mệnh thật.
Không có não à?
Không!
Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Quân dẫn trở nên nóng rát.
Kiếm tu!
Mẹ nó đây mới là kiếm tu.
Dù có chết cũng không chịu khuất phục!
Đỉnh!
Đỉnh của chóp!
Người mang thiên mệnh?
Ông đây không nể mặt ngươi đấy!
Tịch Huyền đứng ở một bên nhìn Diệp Quân, khóe môi cong lên.
Cô ấy thích chàng trai như vậy.
Tự tin!
Thoải mái!
Bá đạo!
Nếu Diệp Quân cúi đầu trước người mang thiên mệnh thì cô ấy rất khinh thường.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, ánh mắt đều chứa nụ cười, bây giờ cô ấy ngày càng thích chàng trai này rồi.
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, cũng cảm thấy kính phục hắn.
Vì nếu là y, có lẽ y sẽ do dự, dù sao đây cũng là người mang thiên mệnh.
Y vẫn rất kiêng dè người mang thiên mệnh.
Dù sao Kiếm Chủ Nhân Gian chính là người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh ở mỗi thời đại đều là nhân vật bất khả chiến bại.
Năm đó hai vị Võ Thần của nhà họ An đều bị người mang thiên mệnh chèn ép.
Ba ngàn vạn năm nay, thế gian lại có thêm một người mang thiên mệnh, có thể sắp mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Thế nên y cũng hơi kiêng dè người mang thiên mệnh.
Nhưng Diệp Quân thì lại không.
Người mang thiên mệnh?
Ta không muốn nể mặt ngươi?
Bá đạo như thế đấy!
Người mang thiên mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nụ cười trên môi đã đông cứng.
Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh.
Người mang thiên mệnh bỗng cười nói: “Diệp công tử, ngươi không cho rằng ngươi làm loạn chuyện này đến mức tuyệt tình sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Lúc nhà họ An làm chuyện tuyệt tình với ta, ngươi đang làm gì? Ngươi có xuất hiện chất vấn nhà họ An giống như đang chất vấn ta không?”
Người mang thiên mệnh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Không, nhà họ An muốn giết ta, ngươi không đứng ra nói chuyện, còn ta muốn giết nhà họ An thì ngươi lại chạy đến bảo ta nể mặt ngươi”.
Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi là cái thá gì? Tại sao ta phải nể mặt ngươi?”
Quảng trường lại lặng im lần nữa.
Mọi người đều chấn động.
Đây đã không phải là chuyện có nể mặt hay không nữa.
Đây là đang công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân, rất nhiều người cảm thấy kính phục.
Quá ngầu!
Không hề nể mặt cả người mang thiên mệnh.
Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quân, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bây giờ gã cảm thấy kiếm tu ít không phải không có nguyên nhân, vì không phải ai cũng có can đảm như tên này.
Người mang thiên mệnh nhìn Diệp Quân, khẽ cười: “Có phải ngươi nghĩ ngươi đạt đến Kiếm Đế thì ngươi là vô địch không?”
Diệp Quân cười nói: “Cần gì phải nói thế?”
Hắn chỉ vào thi thể của An Đạo Tân ở một bên nói: “Người thì ta đã giết rồi, ngươi không phục thì khiêu chiến đi”.
Một đánh một!
Vừa nghe thế, vẻ mặt của mọi người trên Vạn Sơn đều trở nên nghiêm trọng.
Một đánh một!
Công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh.
Đương nhiên họ bỗng chốc trở nên phấn khích.
Rất nhiều người lập tức điên cuồng hét lên: “Không phục thì một đánh một”.
“Không phục thì một đánh một”.
Từng giọng hét vang vọng khắp trời.
Quần chúng hóng hớt chưa từng mong sự việc ngày càng lớn như vậy.
Dù sao một đánh một cũng chẳng phải là họ.
Kiếm tu thiên tài đánh với người mang thiên mệnh.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích rồi.
Cháy quá!
Lúc này dĩ nhiên Diệp Quân đang khá tức giận.
Mẹ kiếp!
Lúc nhà họ An cứ chăm chăm nhắm vào ông đây, sao ngươi không đứng ra bảo nhà họ An đừng làm chuyện tuyệt tình?
Ta giết người nhà họ An thì ngươi lại chạy đến bảo ông đây nể mặt ngươi, bảo ông đây đừng làm thế.
Người mang thiên mệnh?
Đệch!
Người mang thiên mệnh quái quỷ gì!
Nghe Diệp Quân nói thế, người mang thiên mệnh híp mắt lại, gã bước đến trước: “Nếu Diệp công tử đã muốn thế thì làm như ngươi nói, một đánh một”.
Một đánh một!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...