Hậu Duệ Kiếm Thần
Đúng lúc này, trên cầu vượt có ai đó hô to: “Đội trị an tới rồi!”
Nghe thấy thế, đám người trên cầu đều ngoái nhìn Từ Chân, Từ Chân vội vã gom số sách trước mặt, kéo Diệp Quân, kêu lên: “Chạy mau chạy mau!”
Diệp Quân: “…”
Từ Chân kéo tay Diệp Quân chạy thục mạng hồi lâu, thấy không ai đuổi theo mới thở ra một hơi, gương mặt tuyệt đẹp đã hồng rực lên, diễm lệ vô song.
Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân, hỏi: “Tu vi của tỷ cũng bị phong ấn rồi sao?”
Từ Chân chớp mắt: “Đúng vậy đó”.
Diệp Quân trầm mặc.
Cha mình đỉnh ghê vậy à?
Ngay cả Chân Thần cũng có thể trấn áp được?
Từ Chân đột nhiên nhoẻn cười: “Ta mời cậu ăn nhé!”
Nói đoạn, cô ta dẫn Diệp Quân tới một quầy đồ nướng, gọi khá nhiều món, sau đó ngồi vào bàn, đặt sách sang một bên.
Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Chân, không nói gì.
Từ Chân cười bảo: “Trên mặt ta có hoa à?”
Diệp Quân cười cười: “Tỷ không giống như những gì ta tưởng tượng”.
Từ Chân hỏi: “Không giống thế nào?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta vốn cho rằng tỷ là người rất xa cách và lạnh lùng”.
Từ Chân hơi nhếch miệng: “Giống như Tiểu Kính?”
Diệp Quân nói: “Thực ra tỷ ấy không đến mức đó”. Từ Chân mỉm cười: “Cậu không tới tìm ta thì ta cũng sẽ qua tìm cậu”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Vì sao?”
Từ Chân cười bảo: “Cậu chính là em rể ta, tất nhiên ta phải gặp xem thế nào”.
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tỷ có biết ta là người của vũ trụ Quan Huyên không?”
Từ Chân gật đầu: “Biết”.
Diệp Quân nhìn cô ta: “Hai vũ trụ đã đánh nhau rất lâu”.
Lúc này, xiên nướng đã được bưng lên, Từ Chân lấy một xiên thịt đưa cho Diệp Quân: “Ăn đi”.
Diệp Quân nhận lấy: “Cảm ơn”.
Từ Chân cắn miếng thịt, cười bảo: “Ta chỉ lấy ví dụ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Từ Chân nói: “Bên cạnh có hai, ba con kiến đánh nhau, liệu cậu có hứng thú không?”
Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.
Từ Chân mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn thịt.
Diệp Quân hiểu ra.
Cô gái trước mặt đây cũng giống như cô cô váy trắng cùng ông nội vậy, có rất nhiều thứ, bọn họ chẳng quan tâm nữa.
Thần tính!
Có lẽ trong họ vẫn còn nhân tính, nhưng phần nhân tính đó chỉ dành cho một vài người đặc biệt.
Giống như cô cô váy trắng với cha vậy!
Từ Chân lại cầm một xâu thịt dê, cắn một miếng, nói tiếp: “Thực ra, kẻ địch của Chân vũ trụ không phải vũ trụ Quan Huyên, mà kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên cũng không phải là Chân vũ trụ”.
Diệp Quân hỏi: “Vũ Trụ Kiếp?”
Từ Chân đáp: “Vũ Trụ Kiếp chỉ là một trong số đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...