Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hắn đặt con tôm hùm trong tay xuống, đứng dậy theo cô gái đi sang một bên.
Hiên Viên Lăng nhìn theo với vẻ tò mò.
Hai người đi tới vườn hoa, Diệp Quân giữ im lặng trên suốt quãng đường.
Mộc Uyển Du thấp giọng hỏi: “Anh còn giận tôi?”
Hắn lắc đầu cười: “Không đến nỗi”.
Mộc Uyển Du dừng bước nhìn hắn.
Diệp Quân cười: “Thế giới nơi tôi sống khác với cô, vậy nên quan niệm đối nhân xử thế của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Hành động của tôi ở nơi này đúng là có phần cực đoan, cô không chấp nhận được cũng là bình thường”.
Mộc Uyển Du siết chặt hai tay, cắn nhẹ môi dưới, nhìn hắn với đôi mắt dần ướt át.
Diệp Quân thở dài: “Uyển Du, cô là người tốt, nhưng hai chúng ta không đến từ cùng thế giới. Nói vậy không có nghĩa là ai thượng đẳng hơn ai, mà là hoàn cảnh sinh sống của chúng ta khác nhau. Thế giới của tôi không cho phép mềm lòng, một khi gặp kẻ địch thì phải lập tức trừ khử, bằng không sẽ gặp hậu hoạn vô cùng”.
Mộc Uyển Du lắc đầu: “Anh vẫn còn giận”.
Diệp Quân không đáp.
Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trào ra: “Tôi biết anh giận vì tôi không tin anh. Nếu lúc đó tôi không lập tức chỉ trích mà từ tốn hỏi han nguyên nhân, tôi biết anh sẽ giải thích. Nhưng tôi lại không làm vậy, là tôi không tin anh…”
Hai dòng lệ càng trào ra mãnh liệt.
Diệp Quân rút khăn giấy ra, vừa định đưa lên lau khô cho cô ấy thì sực nhớ ra điều gì mà dừng lại. Một hồi sau, hắn đặt tờ giấy vào tay cô, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta không hợp nhau, Uyển Du, vì tôi còn tàn nhẫn hơn những gì cô thấy gấp trăm nghìn lần!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Để lại Mộc Uyển Du ngây ngốc đứng tại chỗ như người mất hồn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
…
Vừa trở về chỗ ngồi, Diệp Quân đã thấy Tô Tử xuất hiện trước mặt: “Chúng ta đi dạo một chút”.
Hắn gật đầu: “Được thôi”.
Tô Tử mỉm cười, hết sức tự nhiên khoác lấy tay hắn, rời khỏi nhà họ Tô.
Cô gái có hình xăm bên cạnh Cố Vân Mạn thấp giọng nói: “Cô ơi, tên đó… hình như mê gái lắm!”
Cố Vân Mạn hỏi: “Con thấy hắn đẹp trai không?”
Cô gái gật đầu.
Tuy giữa hai bên đã xảy ra một số chuyện không vui, nhưng có sao nói vậy, dung mạo Diệp Quân không phải hạng tầm thường, làm cô gái không cách nào nói trái lương tâm được.
Cố Vân Mạn nhìn người thanh niên đang đi xa: “Lam nhan họa thủy!”
Cô gái: “…”
Hiên Viên Lăng nhìn theo đầy tò mò.
…
Rời khỏi nhà họ Tô rồi, Diệp Quân và Tô Tử dạo bước trên đường.
Hôm nay Tô Tử khoác một bộ lễ phục trắng muốt, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp, đầy đặn đúng chỗ khiến vô số đàn ông phải động lòng.
Cô ấy thì thầm hỏi: “Anh và Uyển Du…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...