Nói rồi cô ấy cất sách đi, chui vào trong chăn, nhìn nhẫn không gian trên tay, trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ.
Trên ghế sofa.
Diệp Quân khép hờ hai mắt, vận chuyển Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, tiếp tục hấp thu linh khí.
Tuy rằng thực lực hiện tại của hắn không thể hoàn toàn khôi phục, nhưng thực lực của hắn cũng không phải người bình thường có thể chống lại, đương nhiên hắn cũng không dám quá sơ ý, lỡ như lật thuyền trong mương thì sẽ rất khó xử.
Ngày hôm sau.
Khi ánh nắng chiếu vòng phòng, Diệp Quân nằm trên sofa từ từ mở mắt, hắn quay đầu lại thì thấy Mộc Uyển Du đã đang bận rộn trong bếp.
Lúc này, cửa phòng Tô Tử mở ra, cô ấy bước ra ngoài, khi nhìn thấy Diệp Quân, mặt cô ấy thoáng chốc đỏ bừng, nghĩ đến tối qua mình mất mặt, cô ấy chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.
Thật sự quá xấu hổ!
Lúc này, Tô Tử đột nhiên nhìn thấy hợp đồng trên bàn trà, cô ấy bước nhanh tới, cầm hợp đồng lên nhìn, sau đó sửng sốt quay lại nhìn Diệp Quân: “Anh…”
Diệp Quân đi tới trước mặt Tô Tử, cười nói: “Tối qua cô Cố gọi điện tới nói muốn ký hợp đồng với cô, vậy nên tôi đã đi thay cô…”
Nhưng Tô Tử lại lắc đầu: “Anh đừng lừa tôi, tôi không phải trẻ con ba tuổi, là anh tối qua đi tìm chị ta đúng không?”
Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: “Có phải anh đồng ý điều kiện gì với chị ta không?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng thì Tô Tử nói: “Có phải anh lấy thân báo đáp không?”
Diệp Quân sửng sốt.
Bên cạnh, Mộc Uyển Du lập tức đặt bát trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hai mắt cũng trợn tròn.
Tô Tử bình tĩnh nói: “Cũng bình thường thôi, chị Cố quyến rũ, xinh đẹp như thế cơ mà…”
Mộc Uyển Du ở bên cạnh bỗng cười nói: “Mùi gì nồng thế nhỉ? Hình như là mùi giấm!”
“Này!”
Tô Tử chạy tới trước mặt Mộc Uyển Du, ôm cô ấy rồi sờ soạng một hồi.
Hai cô gái quấn quýt bên nhau, mình sờ cậu, cậu sờ mình…
Diệp Quân mỉm cười, đi đến bên cửa sổ, hắn nhìn phía xa cuối trời, đã đến lúc phải tới Yến Kinh một chuyến rồi.
Không biết bây giờ Nhị Nha và Tiểu Bạch thế nào.
Không biết Từ Nhu, Từ Thụ và Từ Kính ra sao.
Cả cha và cô cô nữa!
Diệp Quân hơi tò mò, cha và cô cô có biết hắn tới hệ Ngân Hà không nhỉ?
Đúng lúc này, Tô Tử đi tới, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Tô Tử cười bảo: “Xa cách thế”.
Nghe vậy, lòng Tô Tử vô cùng vui vẻ, cô ấy cười ngọt ngào, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Một lúc sau, ba người ngồi vào bàn ăn.
Mộc Uyển Du nhìn Tô Tử: “Tô Tử, hôm nay mình phải tham gia buổi tiệc tốt nghiệp muốn Diệp Quân đi cùng mình… Cậu không ghen chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...