Thư ký ở bên cạnh bỗng cười bảo: “Ban đầu chúng tôi đặt ở nhà hàng Vân Thương cơ, nhưng cô chủ đã vì anh Diệp mà thay đổi địa điểm đấy”.
Tô Tử liếc thư ký: “Nhiều chuyện”.
Diệp Quân nhìn Tô Tử, khẽ nói: “Cảm ơn cô”.
Tô Tử mỉm cười: “Khách sáo cái gì? Nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện, đến đó không được gây sự!”
Diệp Quân cười đáp: “Được!”
Tô Tử chớp mắt: “Chắc chứ? Các cô gái ở đó đều rất xinh đẹp đấy!”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Chẳng lẽ còn có thể xinh đẹp hơn cô được chắc?”
Tô Tử nháy mắt nhìn Diệp Quân: “Tôi rất đẹp à?”
Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: “Rất đẹp, dáng người rất tuyệt”.
Nụ cười trên mặt Tô Tử lập tức lan rộng, trong lòng vô cùng vui vẻ, tuy cô ấy đã được khen vô số lần, nhưng không lần nào vui như lần này!
Cô ấy cũng không biết tại sao.
Lúc này, thư ký đi vào: “Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi”.
Tô Tử khẽ gật đầu, nàng nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Câu lạc bộ Vô Biên, ta tới đây!
Khi rời khỏi tập đoàn Tô Thị, trời đã tối đen, bây giờ là mùa thua, trời đã hơi se lạnh, gió thổi tới khiến cho Tô Tử mặc không nhiều không khỏi ôm lấy hai cánh tay, run lẩy bẩy.
Thấy thế, Diệp Quân mau chóng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Tô Tử.
Tô Tử nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Xa xa, xe đã đỗ sẵn, còn có mười vệ sĩ nữa.
Rõ ràng sau khi xảy ra chuyện lúc trước, bây giờ nhà họ Tô rất coi trọng sự an toàn của Tô Tử.
Sau khi Diệp Quân và Tô Tử lên xe, xe nổ máy đi thẳng đế câu lạc bộ Vô Biên.
Diệp Quân vô cùng hứng thú nhìn bên ngoài xe, bên ngoài khắp nơi đều là nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Cảnh tượng thế này không bao giờ thấy được ở vũ trụ Quan Huyên.
Đúng lúc này, Diệp Quân cảm nhận được một cơn gió thơm thổi tới, sau đó hắn thấy Tô Tử tựa đầu vào vai mình, cùng lúc đó, tiếng ngáy khe khẽ của cô ấy cũng vang lên.
Ngủ thiếp mất rồi!
Diệp Quân nhìn Tô Tử, hắn biết cô gái này đã quá mệt.
Lúc ở phòng làm việc, hắn đọc sách cả buổi chiều, còn Tô Tử thì làm việc cả buổi chiều, không dừng lại dù chỉ một giây, thậm chí còn không uống nước.
Diệp Quân thở dài trong lòng, cô gái này cũng không dễ dàng, giống như hắn vậy, người ngoài nhìn vào thì thấy hắn là người thừa kế gia nghiệp, thực tế mỗi ngày hắn đều chạy ngược chạy xuôi vất vả!
Đánh từ Diệp tộc đến bây giờ, hiện tại hắn mới được sống bình yên hai ngày.
Quá khó khăn!
Khoảng một giờ sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, mà Tô Tử thì vẫn đang ngủ.
Tài xế không dám đánh thức Tô Tử, ông nhìn Diệp Quân. Tuy Diệp Quân trên danh nghĩa là vệ sĩ, nhưng người mù cũng nhìn ra được quan hệ giữa anh và Tô Tử không bình thường.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, ý bảo tài xế chờ một lát.
Tài xế gật đầu.
Hơn nửa tiếng sau, lúc này Tô Tử mới chậm rãi mở mắt ra, thấy mình dựa vào vai Diệp Quân, cô ấy vội ngồi thẳng dậy, đỏ mặt nhìn hắn: “Tôi ngủ quên mất”.
Diệp Quân gật đầu, cười nói: “Thấy cô mệt quá nên tôi cũng không quấy rầy cô”.
Tô Tử khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy lấy điện thoại ra xem, sau đó biến sắc: “Thôi xong, muộn rồi. Đi, chúng ta đi mau lên…”
Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân xuống xe, sau đó đi thẳng đến một tòa nhà sang trọng ở phía xa.
Tòa nhà cực kỳ xa hoa và hoành tráng, trước cổng có ba mươi hai cây cột đá, cao đến mười trượng, uy nghiêm không gì sánh được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...