Hậu Duệ Kiếm Thần

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Dù anh có tới câu lạc bộ Vô Biên thì cũng không vào được đâu”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”

Mộc Uyển Du cười nói: “Vì đó là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Hoa Hạ này, hơn nữa, chỉ đón khách theo quy chế hội viên, chỉ có hội viên của họ mới có thể vào trong đó”.

Nghe vậy, Diệp Quân chau mày.

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân trầm tư khó xử, do dự giây lát rồi lấy ra hai tờ tiền Hoa Hạ đưa cho Diệp Quân: “Anh cầm đi”.

Diệp Quân nhìn tờ tiền Mộc Uyển Du đưa tới, nghi hoặc.

Mộc Uyển Du cười bảo: “Anh giữ lấy số tiền này đi”.

Diệp Quân nhìn tờ tiền trước mặt, hỏi: “Lấy số tiền này có thể đi câu lạc bộ Vô Biên làm thẻ hội viên không?”

“Ha ha”.


Mộc Uyển Du bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy? Số tiền này chỉ đủ cho anh ăn vài bữa cơm bụi, mà ở câu lạc bộ Vô Biên ấy, một đĩa trái cây đã mấy nghìn tệ Hoa Hạ rồi”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Mộc Uyển Du nhét tiền vào tay Diệp Quân: “Anh hãy bảo trọng nhé”.

Nói xong, cô ấy quay đầu đi mất.

Diệp Quân đứng đó, thở dài thườn thượt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình lại rơi vào tình huống như thế này.

Thiếu tiền!

Trời ạ!

Nói ra, ai tin được?

Trong nhẫn không gian của hắn có chừng một tỷ linh nguyên đó.


Trước khi đi, hắn đã giao phần lớn linh nguyên cho Nạp Lan Ca, nhưng Nạp Lan Ca lại đưa cho hắn một tỷ linh nguyên.

Có điều, chiếc nhẫn không gian trên tay hắn đây không thể mở ra được, chẳng khác gì miếng sắt vụn.

Diệp Quân cảm thụ bốn phía, nhưng linh khí khắp nơi quá loãng, gần như không có.

Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào vậy?

Quan trọng hơn cả là, hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này, chớ nói tới câu lạc bộ Vô Biên, đến ăn bữa cơm cũng là vấn đề với hắn.

Diệp Quân ngồi xuống đất, trầm mặc.

Phải nói thật rằng, loại tình cảnh chênh lệch một trời một vực thế này khiến hắn không cách nào thích nghi ngay được.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn lên liền chạm phải một gương mặt xinh đẹp đang cúi xuống, đó chính là Mộc Uyển Du, cô ấy đã đi rồi nhưng lại quyết định quay về.

Mộc Uyển Du hỏi: “Không có chỗ nào để đi à?”

Diệp Quân thành thật gật đầu.

Mộc Uyển Du cười nói: “Vậy anh đi cùng tôi đi”.

Thực ra vừa rồi cô ấy vẫn luôn quan sát người này, thấy Diệp Quân ngồi xuống đất, sắc mặt mờ mịt ngơ ngẩn, cô ấy cảm thấy không đành lòng. Đối với người đàn ông này, Mộc Uyển Du vẫn hơi áy náy trong lòng, bởi cô ấy luôn cho rằng nếu không phải tại mình thì đầu óc người ta cũng không đến mức như bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui