Mộ Niệm Niệm chỉ nhìn Diệp Quân, mỉm cười.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hãy cho con thêm thời gian”.
Đơn độc đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế vào lúc này? Hắn biết chắc mình đánh không lại, đây là sự thật không thể nghi ngờ, hắn nào phải thần tiên.
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Cần bao lâu?”
Diệp Quân trầm ngâm: “Mười năm đi!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười cười: “Tưởng bở!”
Nói đoạn, bà ấy lại nghiêm mặt: “Hiện giờ so với con, ông ta quả thực rất mạnh, con còn kém xa ông ta nhiều lắm, nhưng ta nghĩ, con hẳn nên có chút áp lực mới được, vì thế, ta giao ông ta cho con đối phó, con cảm thấy sao?”
Diệp Quân hỏi: “Cho con bao lâu để chuẩn bị?”
Mộ Niệm Niệm nói: “Ba năm!”
Ba năm!
Diệp Quân gật đầu: “Vậy được!”
Mộ Niệm Niệm cười hỏi: “Tự tin như vậy sao?”
Diệp Quân cũng cười nói: “Nếu con chỉ là một tán tu, dì Mộ cho con một trăm năm, con cũng không dám nhận lời. Nhưng con không phải tán tu, con có tiền, có người hỗ trợ, bản thân còn có nhiều tài nguyên như thế, điều đó khiến con tiến nhanh hơn người khác rất nhiều”.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Năm ấy cha con nuôi con bên ngoài một thời gian quả là một quyết định đúng đắn”.
Nếu ngay từ đầu Diệp Quân đã được Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan mang theo bên người dạy dỗ, thực lực chắc chắn phải mạnh hơn bây giờ, nhưng có lẽ sẽ không có tâm lý và nghi lực mạnh mẽ như thế.
Đó là điều mà cha mẹ không thể cho được, nhưng lại là thứ quan trọng nhất.
Ba năm!
Diệp Quân đột nhiên nhớ ra, hắn còn có một cái hẹn một năm với Từ Kính!
Đến khi đó, trận chiến với Từ Kính nên đánh hay không đánh đây?
Khó nghĩ quá!
Lúc này, Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Chúng ta tới nơi rồi”.
Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, nhìn về nơi xa, cuối tầm mắt có một ngọn núi cô độc, vươn thẳng lên trời, xuyên qua đám mây, bốn mặt thẳng đứng và vuông góc, vô cùng hiểm trở.
Trên đỉnh núi, có thể lờ mờ thấy được hơn chục đại điện cổ kính.
Đạo Tông!
Diệp Quân đang định tiến lên, Mộ Niệm Niệm bỗng nói: “Con nói xem, liệu Vĩnh Sinh Đại Đế có biết con đã tới đây rồi không?”
Nghe vậy, Diệp Quân chỉ cười cười: “Không đâu”.
Mộ Niệm Niệm nổi hứng, hỏi hắn: “Nói rõ hơn đi”.
Diệp Quân bình tĩnh giải thích: “Vũ trụ Quan Huyên chúng ta rất coi trọng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, bởi vậy sẽ chú ý mọi hành tung của họ từng thời từng khắc. Nhưng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này trời sinh đã cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cả đời chỉ từng thua dưới tay chủ nhân bút Đại Đạo, với ông ta mà nói, khi chủ nhân bút Đại Đạo không ở đây, ông ta chính là kẻ mạnh số một thế gian, đừng nói là con, chỉ sợ ngay cả Chân Thần, ông ta cũng không để vào mắt”.
Nói đến đó, hắn nhìn Mộ Niệm Niệm, nhấn mạnh: “Đây cũng là nguyên nhân mà dì Mộ dẫn con đến đây đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...