Trên bia đá có khắc một dòng chữ: Trời đất rộng lớn vô biên, cầm kiếm ung dung tự tại, kiếm Thanh Phong dài ba thước, giết ai mà không được?
Nhìn thấy dòng chữ này, Diệp Quân sững người.
Bá đạo!
Đây chính là cảm giác đầu tiên của hắn.
Tay phải Diệp Quân chậm rãi siết chặt, kiếm tu kiếm tu, tu là tu tâm, tu cũng là tu khí thế!
Cầm kiếm Thanh Phong dài ba thước trong tay, giết ai mà không được?
Mình có làm được không?
Rất rõ ràng, hoàn toàn không được!
Diệp Quân bỗng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hắn không ngừng văng vẳng câu nói trên tấm bia đá kia.
Một lát sau, Diệp Quân bỗng tới trước tấm bia đá, hắn khẽ sờ vào đó và nói: "Kiếm trong tay, giết ai mà không được? Phải bá đạo đến nhường nào mới nói được thế này?"
Hắn dừng lại một chút rồi mới nói: "Tháp gia, ngoài sự bá đạo, sao ta lại cảm nhận được một chút quạnh quẽ và cô độc nữa vậy?"
Tiểu Tháp hỏi: "Vì sao vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Nếu chưa đạt đến vô địch thì sao có thể nói ra lời lẽ hào hùng thế này? Mà khi đã có thể ‘giết ai cũng được’ thì ngoài vô địch ra, chắc là vẫn còn quạnh quẽ và cô độc, chắc vị tiền bối này từng rất lẻ loi và cô độc nhỉ?"
Tiểu Tháp đang định nói gì thì bia đá trước mặt Diệp Quân bỗng khẽ rung lên!
Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người ở đó đều thay đổi!
Diệp Quân cũng vậy, tay phải lập tức rút ra khỏi bia đá.
Lúc này, chữ trên bia đá bỗng hoá thành một thanh kiếm chém về phía hắn!
Đồng tử Diệp Quân rút lại!
Giây phút này, hắn cảm thấy xung quanh mình như bị cố định lại!
Hắn có thể nghe thấy nhịp tim của mình một cách rõ ràng, còn nhát kiếm kia rất chậm, vô cùng chậm, nhưng Diệp Quân vẫn cảm thấy như nó có thể chém nát cả đất trời!
Thế vô địch!
Hắn chỉ có thể thấy được 'thế' này từ một người!
Chính là vào lần đầu tiên hắn gặp tỷ tỷ váy trắng, nhát kiếm đó cũng khủng bố như thế này.
Nhưng, lúc đó hắn vẫn chưa phải là kiếm tu, còn rất yếu ớt, thế nên hắn cực kỳ sợ hãi.
Song, bây giờ hắn đã là kiếm tu, còn tu luyện ra 'thế' của riêng mình, nhưng vào giờ phút này, hắn mới phát hiện 'thế' của mình nực cười đến nhường nào!
Thì ra, 'thế' của một nhát kiếm có thể khủng khiếp đến mức này!
Chỉ có mỗi 'thế' thôi sao?
Không!
Ngoài 'thế' ra vẫn còn khí!
Một luồng khí!
Khí gì?
Tinh khí thần!
Một kiếm tu nên có tinh khí thần của riêng mình.
Nói đơn giản chính là phải có mục tiêu, có niềm tin!
Mục tiêu tu kiếm là gì?
Niềm tin tu kiếm là gì?
Bản thân mình có không?
Không có!
Mình tu kiếm, ban đầu chỉ để giết người, dùng kiếm làm công cụ!
Quá hạn hẹp!
Nhớ lại trận chiến giữa mình và An Mục ở thượng giới, chịu đựng bất công, thân xác Tiểu Ca bị huỷ, linh hồn ngủ say.
Nhớ lại trước đây, nhà họ Diệp suýt chút đã bị tộc Chân Long diệt tộc, nếu không nhờ Tháp gia giúp đỡ, mình và nhà họ Diệp đã bị xoá xổ khỏi thế giới này rồi.
Nhớ lại lúc trước lặn lội khắp nơi đến các thế lực lớn để tìm nơi trú thân mà không được.
Nhớ lại lúc đấu với Lưu Băng suýt chút nữa mình đã chết, đạo tan!
Nếu không có thực lực vô địch, bản thân và người thân của mình sẽ có khả năng trở thành oan hồn dưới kiếm kẻ khác!
Dựa vào Tháp gia sao?
Không!
Tháp gia không đáng tin!
Phải dựa vào chính mình!
Nếu mình đã chọn tu kiếm thì phải tu đến vô địch, nếu không vô địch, tu kiếm còn có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ đến đây, đồng tử Diệp Quân rút lại.
Hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm đang lao tới, ánh mắt kiên định: "Ta muốn vô địch! Mục tiêu của ta là vô địch, niềm tin của ta chính là vô địch cõi đời này!"
Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, thanh kiếm đó chui vào giữa trán hắn!
Im hơi lặng tiếng, không một động tĩnh nào!
Nhưng, một giây sau...!
Ầm!
Một luồng khí thế khủng bố bỗng phát ra từ cơ thể hắn, những người đứng xung quanh đều bị chấn động phải liên tục lùi sau!
Cùng lúc đó, kiếm Hành Đạo trong người hắn bỗng khẽ rung lên, giờ phút này, nó lại sản sinh ra sự cộng hưởng với Diệp Quân!
Mọi người đều hoảng hốt nhìn Diệp Quân!
"Kiếm đạo đại thành! Bán Bộ Kiếm Đế!"
Trong tháp, Tiểu Tháp khẽ nói: "Ta biết là hắn rất yêu nghiệt nhưng không ngờ hắn lại tìm được con đường kiếm đạo thuộc về mình nhanh như vậy.
Năm xưa chủ nhân và tiểu chủ phải đến thời kỳ sau mới xác định được mục tiêu và niềm tin kiếm đạo của mình! Ta không thể ngờ được, hắn lại có ý nguyện vĩ đại đến vậy...!vô địch! Kiếm đạo vô địch! Con đường hắn đi là kiếm đạo vô địch.
Ôi trời ạ!"
Giọng nói của Tiểu Tháp còn run run.
Kiếm đạo vô địch!
Trên thế giới này chỉ có hai người thuộc về kiếm đạo vô địch!
Người đầu tiên là Thiên Mệnh Váy Trắng!
Người thứ hai là Tiêu Dao Kiếm Tu!
Kiếm đạo của hai người này, từ đầu đến cuối đều là vô địch.
Vô địch một đời, cũng cô đơn trọn kiếp!
Còn kiếm đạo của Dương Diệp thuộc về kiếm đạo hữu tình, tuy cuối cùng cũng vô địch, nhưng quá trình lại không vô địch!
Kể cả kiếm đạo của Kiếm Chủ Nhân Gian, tuy cuối cùng cũng vô địch, nhưng quá trình thì không vô địch!
Người thật sự vô địch từ đầu đến cuối chỉ có Thiên Mệnh Váy Trắng và Tiêu Dao Kiếm Tu!
Mà bây giờ, sau khi thằng nhóc này tiếp xúc với khí thế vô địch của Tiêu Dao Kiếm Tu thì lại không do dự gì mà chọn kiếm đạo vô địch!
Đây là một điều rất rất khủng khiếp, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!
Vì ngươi đi con đường kiếm đạo vô địch, nên một khi gặp phải yêu nghiệt cùng cấp, chỉ cần ngươi thất bại một lần thì niềm tin kiếm đạo của ngươi sẽ tan vỡ trong nháy mắt!
Kiếm đạo vô địch!
Dẫn đầu trong ba nghìn kiếm đạo!
Ngươi không được thua, ngươi buộc phải: vô địch cùng cấp, vô địch vượt cấp, mãi mãi vô địch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...