Không biết qua bao lâu, Diệp Quân cảm thấy toàn thân ấm áp, trong cơ thể có gì đó đang chuyển động.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt anh đã nhìn thấy một gương mặt đẹp tuyệt trần!
Tóc bạch kim!
Là Tịch Huyền!
Diệp Quân hơi sửng sốt: "Tịch Huyền cô nương?"
Tịch Huyền cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Ta đang ở?"
Tịch Huyền cười nói: "Vẫn đang ở Huyền Giới, ta thấy ngươi ngất xỉu nên đưa ngươi tới cánh rừng này! Ngươi yên tâm, nơi này an toàn!"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Đa tạ cô đã cứu ta!"
Tịch Huyền khẽ cười: "Chuyện nhỏ!"
Diệp Quân hơi tò mò: "Tịch Huyền cô nương, sao cô lại xuất hiện ở đây?"
Tịch Huyền lấy một viên kim đan đặt bên miệng Diệp Quân, cười nói: "Uống đan dược này trước đi!"
Diệp Quân há miệng, Tịch Huyền đút đan dược cho hắn, không biết cố tình hay vô ý, ngón tay của Tịch Huyền chạm vào môi hắn.
Diệp Quân thì vẫn bình thường, còn Tịch Huyền lại bỗng đỏ mặt.
Sau khi dùng đan dược, Diệp Quân cảm thấy trong người mình rất mát mẻ, thoải mái, đồng thời anh nhận ra được vết thương của mình đang hồi phục với tốc độ cực nhanh!
Diệp Quân hít vào một hơi, hơi hối hận!
Sau này phải thận trọng hơn khi dùng cách đánh chịu bị thương để đổi mạng này!
Đương nhiên, hắn đã hết sự lựa chọn rồi!
Đối diện với thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên, điều hắn có thể làm chính là tỏ ra yếu thế, khiến đối phương lơ là cảnh giác, sau đó tung đòn chí mạng!
Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất!
Nhưng cuối cùng vẫn thấy xứng đáng!
Trận đánh này cũng khiến hắn phát hiện ra mình vẫn chưa đủ, tốc độ vẫn chưa đủ nhanh!
Nếu không phải Lưu Băng kia từ đầu đã hơi khinh thường hắn thì thắng bại thế nào còn chưa biết được!
Vì chắc chắn Lưu Băng kia có át chủ bài và đòn đoạt mạng!
Thực lực vẫn chưa đủ!
Diệp Quân hít sâu một hơi, phải nỗ lực hơn nữa!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng cười nói: "Ta đến đây cũng là để lịch luyện! Không ngờ vừa đúng lúc gặp ngươi! Trùng hợp quá đi mất!"
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, sau đó cười nói: "Tịch Huyền cô nương, đa tạ cô!"
Tịch Huyền lắc đầu cười: "Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!"
Diệp Quân khẽ cười, không nói thêm gì, hắn ghi nhớ ơn nghĩa này trong lòng.
Tịch Huyền bỗng nói: "Vừa nãy ngươi đã đánh bại thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên kia à?"
Diệp Quân gật đầu: "May mắn thôi!"
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi sắp nổi tiếng rồi!"
Diệp Quân lắc đầu cười, nếu có thể lựa chọn, hắn thà không nổi tiếng thế này!
Hắn chỉ muốn sống tuỳ hứng!
Tuỳ hứng thoả thích, tốt nhất là tuỳ hứng đến khi vô địch thiên hạ!
Làm thinh rinh cục bự mới là chân ái!
Tịch Huyền cười nói: "Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu, danh tiếng của ngươi không kém gì vị Đông Lý Mạch thiên tài của đế tộc Bất Tử kia.
Ngươi biết Đông Lý Mạch chứ?"
Diệp Quân khẽ nói: "Có nghe qua!"
Tịch Huyền gật đầu: "Vị này luôn tu hành ở tổng viện thư viện Quan Huyên, được xưng là thiên tài yêu nghiệt nhất của đế tộc Bất Tử từ xưa đến nay, là một trong những ứng cử viên cho chức quán quân trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này".
Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền: "Tịch Huyền cô nương, cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này, cô cũng sẽ tranh sao?"
Tịch Huyền cười: "Tranh chứ!"
Diệp Quân cười nói: "Ta cũng sẽ tranh!"
Tịch Huyền chớp mắt: "Nếu đến cuối cùng chỉ còn ta và ngươi thì ngươi phải nhẹ tay chút đó".
Nói rồi, không biết cô ấy nghĩ tới điều gì, mặt bỗng đỏ ửng.
Diệp Quân cười đáp: "Tịch Huyền cô nương cứ đùa! Thực lực của cô mạnh như vậy, đến lúc đó nếu cuối cùng thật sự chỉ còn hai người chúng ta, cô phải nương tay đấy!"
Tịch Huyền cười nói: "Không nói cái này nữa! Ngươi dưỡng thương cho tốt đi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Tịch Huyền quay người, nhoáng một cái đã xuất hiện trên ngọn cây bên cạnh, cô ấy gối đầu lên một nhánh cây sau đó lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách cổ màu vàng nhạt.
Trên đất, Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, vô tình ánh mắt anh rơi trên quyển sách cổ màu vàng nhạt kia, trên đó viết: Ba mươi sáu loại kỹ năng âm dương!
Ba mươi sáu loại kỹ năng âm dương?
Diệp Quân nhíu mày, Tịch Huyền cô nương này đọc sách gì vậy? Sao tên nghe kỳ kỳ?
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu hấp thu huyền khí, nhanh chóng hồi phục thương tích!
Trên ngọn cây, Tịch Huyền đọc sách, đọc mãi đọc mãi, chốc chốc hai má lại đỏ hây hây, cũng không biết đã xem thấy cái gì.
Tầm khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân từ từ ngồi dậy, lúc này, hắn cảm thấy vết thương của mình đã hồi phục kha khá rồi!
Diệp Quân đứng dậy, sau đó nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền vột cất quyển sách cổ kia đi, sau đó cười nói: "Diệp công tử, vết thương của ngươi hồi phục rồi à?"
Diệp Quân gật đầu, cười đáp: "Đúng vậy!"
Nói rồi, anh do dự một lát sau đó lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Tịch Huyền: "Tịch Huyền cô nương, tặng cô cái này!"
Tịch Huyền hơi tò mò, cô ấy nhận nhẫn không gian, trong nhẫn không gian có hai xác Chân Long!
Nhìn thấy cái này, Tịch Huyền sững sờ: "Diệp công tử, đây là?"
Diệp Quân cười nói: "Bình thường rảnh rỗi thì lấy thịt rồng ra ăn, có thể nâng cao tu vi và sức mạnh thể xác!"
Tịch Huyền suy nghĩ, cũng không từ chối, cười nói: "Cảm ơn!"
Nói rồi cô ấy cất nhẫn không gian, lại nói: "Diệp công tử, ngươi có hứng thú đi tới một bí cảnh không?"
Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Bí cảnh ư?"
Tịch Huyền gật đầu: "Nó nằm ở trong lòng sông phía Nam của Huyền Giới.
Trong lòng sông này xuất hiện một bia đá, trên bia đá có một dòng chữ do một vị kiếm tu để lại!"
Diệp Quân hơi ngờ vực: "Kiếm tu để lại sao?"
Tịch Huyền khẽ gật đầu: "Nghe nói có một số kiếm tu đặc biệt tới đây để quan sát tấm bia đá đó, ngươi là kiếm tu, ta cảm thấy ngươi có thể tới xem thử, nói không chừng sẽ giúp ích được cho ngươi!"
Nghe vậy, Diệp Quân bỗng thấy khá hứng thú: "Tịch Huyền cô nương, trên bia đá đó khắc chữ gì vậy?"
Tịch Huyền cười nói: "Đi, ngươi đi xem thử là biết!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Nói rồi, hai người biến mất phía cuối chân trời.
Một lát sau, Diệp Quân và Tịch Huyền đã tới bên sông, ở đó có một số người, Diệp Quân thấy trong số đó có đến vài vị kiếm tu!
Kiếm tu!
Sau khi tới Trung Thổ Thần Châu, đây là lần đầu tiên hắn gặp kiếm tu!
Nói thật, hắn rất muốn cọ xát với kiếm tu, xem thử những kiếm tu khác như thế nào!
Nhưng đương nhiên hắn không muốn tuỳ tiện tìm người khác cọ xát như thế, làm vậy không lịch sự cho lắm! Hơn nữa, còn có thể bị người ta xem là khiêu khích, rồi kết thù chuốc oán.
Tịch Huyền cười nói: "Đi, đi xem thử!"
Diệp Quân gật đầu, hai người đi tới thấy cách đó không xa có một tấm bia đá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...