Hậu Duệ Kiếm Thần
Hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương!
Lúc này, đám người trong điện cũng đang nhìn đánh giá Tả Phu.
Mọi khi Vân Châu vẫn luôn phái ba thiên tài đến, nhưng lần này Vân Châu lại không làm vậy, chỉ phái đến một người!
Điều này rất bất thường!
Mà lúc này, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện hai người, một nam một nữ. Chàng trai thì cơ thể cao lớn cường tráng, cơ ngực vạm vỡ, cơ bắp tay cuồn cuộn, có uy phong vạn người khó địch nổi.
Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh dịu, tóc dài xoã sau lưng, tay cầm một thanh đao có vỏ bọc, ánh mắt lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm, không chút cảm xúc nào.
Hai người đi tới bàn đầu tiên trong ánh nhìn của mọi người.
Thanh Châu!
Giây phút này, cả đại điện yên lặng đến nỗi mọi người có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Ngao Hám!
Mục Vân Hàn!
Lúc ngồi vào ghế, Ngao Hám kia liếc nhìn Tả Phu một cái, sau đó lại nhìn lướt qua đám người Diệp Quân.
Còn Mục Vân Hàn kia chỉ nhìn sơ qua Nạp Lan Ca.
Ngồi bên cạnh Diệp Quân, Tiêu Qua trầm giọng nói: “Thanh Châu vẫn còn một người không tới!”
Diệp Quân đang định lên tiếng thì một cô gái bất chợt chậm rãi đi ra từ nội điện!
Lúc nhìn thấy cô gái đó, mắt tất cả mọi người đều sáng rực.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu tím, bên trong là chiếc áo màu đỏ rực, đôi gò bồng đảo phía trước như muốn xé áo chui ra, bên dưới phối một chiếc váy xanh lục nhạt, vòng eo thon thả, bước đi nhẹ nhàng, cực kỳ gợi cảm.
Đôi mắt cô ta như một hồ nước trong, nhìn ngó xung quanh mang theo khí chất thanh nhã cao quý!
Tổng kết: Thân hình ma quỷ, gương mặt thiên sứ!
Trong điện, nếu bàn về dung mạo, chỉ có Nạp Lan Ca là có thể so sánh với cô ta!
Người đến chính là Lạc Chiêu Kỳ – chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên!
Nạp Lan Ca ngồi bên cạnh Diệp Quân bỗng hỏi: “Muội đẹp hay cô ta đẹp?”
Diệp Quân đang định trả lời thì Nạp Lan Ca lại nói: “Không được trả lời qua loa!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: “Cô ta rất đẹp, dung mạo không hề thua kém muội, nhưng vẻ đẹp của cô ta không liên quan gì đến huynh!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Thế vẻ đẹp của muội có liên quan đến huynh à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên rồi, muội là thê tử của huynh mà!”
Nghe vậy, Nạp Lan Ca hơi sững sờ, sau đó khoé miệng lập tức nhoẻn lên.
Lúc này, cô thấy vui trong lòng, bất giác nở nụ cười tươi như hoa, đẹp đến nỗi khiến tất cả cô gái trong điện trở nên lu mờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...