Diệp Quân đã tìm thấy trận pháp dịch chuyển của tầng chữ Thiên, sau khi bước vào trận pháp dịch chuyển, chớp mắt hắn đã được đưa tới một cánh đồng hoang vắng.
Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, bốn bề lặng ngắt như tờ!
Diệp Quân nhíu mày, yên tĩnh như vậy sao?
Mặc dù vô cùng yên tĩnh và chẳng có lấy một bóng người, thế nhưng hắn vẫn tập trung cao độ, hết sức phòng bị.
Tiến vào nơi này phải ký giấy sinh tử, hắn không ngu ngốc tới mức cảm thấy nơi này rất an toàn!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên liếc nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, biểu cảm của hắn chợt trở nên nghiêm trọng!
Linh khí!
Linh khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm và thuần khiết!
Phẩm chất cao hơn so với linh khí bên ngoài ít nhất không dưới năm lần!
Khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra điểm giá trị ở nơi này!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi không đột phá cảnh giới sao? Ngươi đã ở cảnh giới Phá Không rất lâu rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Không sao!”
Tiểu Tháp hỏi: “Tại sao?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Tháp gia, ta có thể giết người hơn ta tới tận mấy cảnh giới, việc này có nghĩa là gì?”
Tiểu Tháp không hiểu: “Có nghĩa gì?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa rằng có rất nhiều lúc cảnh giới chẳng có liên quan gì tới thực lực cả”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Nói kỹ hơn đi!”
Diệp Quân cười nói: “Nói một cách đơn giản,cảnh giới sẽ có mức độ, giống như hai thanh kiếm, một thanh chỉ được tạo ra theo cách thông thường, thanh còn lại qua nhiều lần tôi luyện, cùng là kiếm, thế nhưng thanh kiếm đầu tiên chắc chắn chẳng thể so bì được với thanh kiếm thứ hai”.
Hắn ngừng lại rồi lên tiếng: “Tu hành giống như xây lầu, nếu như nền móng không vững, cho dù xây thành lầu cao vạn trượng thì cũng chỉ như miệng cọp gan thỏ, một ngọn gió thổi qua sẽ đổ luôn.
Loại cảnh giới này không có ý nghĩa gì.
Vậy nên ta cảm thấy khi ta tu một cảnh giới thì phải tu luyện nó tới mức cao nhất, tới cuối cùng sẽ có sự thăng tiến vượt bậc”.
Tiểu Tháp trầm mặc.
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Đỉnh của chóp!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Tháp gia, ta nói có đúng không?”
Tiểu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: “Miễn cưỡng đúng!”
Diệp Quân chớp mắt, thế nào gọi là miễn cưỡng đúng? Đúng chính là đúng, sai chính là sai mà!
Đương nhiên, hắn cũng không phản bác!
Tháp gia có bảo bối!
Phải lấy lòng cho tử tế!
Tiểu Tháp lại nói: “Vậy nên ngươi muốn đợi đột phá tự nhiên à?”
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cảm thấy ta vẫn chưa đạt tới cực hạn bản thân, nếu như đạt tới cực hạn bản thân thì cảnh giới này đương nhiên cũng sẽ đột phá”.
Tiểu Tháp nói: “Có thể!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, một giây sau, một chàng trai xuất hiện trước mặt hắn.
Chàng trai có thân hình vạm vỡ, mắt to mày rậm, mặc một bộ đồ da thú, để tóc rẽ ngôi, kiểu tóc này thoạt nhìn hơi tức cười.
Trong tay gã cầm một sợi xích sắt, đầu cuối của xích sắt là một quả cầu sắt lớn.
Lúc chàng trai nhìn thấy Diệp Quân thì đột nhiên cau mày: “Thứ gì đây? Ngươi có cảnh giới Phá Không à?”
Diệp Quân gật đầu, trong lòng thầm phòng bị.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Cảnh giới Phá Không tới đây để làm gì?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Vậy ta nên tới tầng nào?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân rất lâu, nói: “Ngươi có biết ta có cảnh giới gì không?”
Diệp Quân nhìn chàng trai, lắc đầu.
Chàng trai bình tĩnh nói: “Ta là yêu thú cấp Đế!”
Yêu thú!
Diệp Quân ngẩn ra, hắn không ngờ tên này lại là một yêu thú, hơn nữa còn là một yêu thú cấp Đế!
Chàng trai lắc đầu: “Nhìn ngươi giống như lính mới, tới nơi này có lẽ cũng là tới nhầm rồi! Ngươi đền cho ta năm vạn kim tinh, ta sẽ không giết ngươi!”
Diệp Quân liếc nhìn chàng trai: “Chúng ta đấu hai chiêu nhé?”
Cứ như thế rời đi, hắn đương nhiên không cam tâm.
Tiền đều tiêu cả rồi!
Không đánh nhau thì có lỗi với năm vạn kim tinh kia lắm!
Chàng trai cười nói: “Đấu với ta hai chiêu ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Một yêu thú cấp Đế mà hắn vẫn không hề sợ.
Hơn nữa hắn còn thấy hơi nghi ngờ yêu thú cấp Đế trước mắt này còn yếu hơn rất nhiều so với yêu thú cấp Đế mà hắn gặp được ở Nam Châu khi trước!
Chàng trai đột nhiên cười nói: “Vậy thì đấu hai chiêu!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó nói: “Cách đánh của ta không được chính quy cho lắm, nếu như có điểm gì mạo phạm thì mong được lượng thứ!”
Gã yêu thú này rất lịch sự, vậy nên hắn quyết định cũng phải lịch sự trước rồi mới ra đòn.
Chàng trai cười ha hả: “Không sao, ngươi cứ đánh đi!”
Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí!
Vào khoảnh khắc Diệp Quân biến mất, đồng tử của yêu thú đột nhiên co lại, gã đang định ra tay thì một tia sáng sắc lạnh lao thẳng vào háng của gã!
“Mẹ kiếp!”
Trong lòng chàng trai hết sức kinh ngạc, bởi vì tốc độ của Diệp Quân thực sự quá nhanh, vậy nên gã căn bản không kịp lùi ra sau, dưới tình thế cấp bách, gã chỉ có thể kẹp hai chân lại.
Bốp!
Cú kẹp này đã kẹp chặt lấy khí kiếm của Diệp Quân, nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên vung chân đá thẳng về phía cổ gã.
Bốp!
Một bóng người văng thẳng ra cùng với một tiếng kêu lớn!
Không phải chàng trai mà là Diệp Quân!
Diệp Quân lùi ra sau mấy trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩn ra, hắn liếc nhìn chân phải đang hơi tê rần của mình, trong lòng kinh hãi!
Không hổ là yêu thú cấp Đế, năng lực phòng ngự này thật sự quá biến thái!
Chàng trai nhìn Diệp Quân, đang định nói gì đó, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ!
Chàng trai híp hai mắt lại, tung một cú đấm ra!
Bốp!
Cú đấm này vừa được tung ra, không gian trước mặt gã lập tức chấn động như sắp vỡ nát!
Thế nhưng lại đánh vào khoảng không!
Chương 166: Truy sát
Con ngươi của chàng trai co lại, gã quay phắt người lại, lúc này, một thanh kiếm đâm thẳng về phía háng của gã, lần này thì gã không kịp kẹp chân lại nữa!
Bốp!
Một đạo kiếm quang đột nhiên vỡ nát từ háng của chàng trai, gã mở to hai mắt, nhấc mông lên, cùng lúc này, gã kẹp mạnh chân lại, nhưng kiếm đã không còn nữa.
Một giây sau, một thanh kiếm lao thẳng về phía hai mắt của gã.
Nhanh như thiên lôi!
Trong lòng chàng trai kinh hãi, hai mắt nhắm chặt lại.
Phụt!
Một ánh lửa lóe lên từ hai mắt của chàng trai!
Một giây sau, chàng trai chỉ cảm thấy dưới háng truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt!
Người này lại tấn công vào háng gã!
Chàng trai đột nhiên phẫn nộ gầm lên, một cỗ khí tức yêu thú khủng bố bộc phát ra từ bên trong cơ thể gã.
Ầm!
Thời không nứt toác, mặt đất vỡ vụn.
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện ở mười mấy trượng bên ngoài, cùng lúc này lại là một nhát kiếm chém thẳng về phía háng của chàng trai!
Bốp!
Chàng trai sững sờ, sau đó khuôn mặt dần trở nên méo mó!
Mặc dù thân xác của gã rất cường hãn, thế nhưng sức mạnh của người trước mắt thật sự không hề yếu!
Quan trọng nhất là tên này chỉ tấn công vào đúng vị trí này...Ai mà đỡ nổi đây?
Chàng trai cố đè nén cảm giác khó chịu ở háng, gã đột nhiên gầm lên phẫn nộ.
Ầm!
Một luồng sóng âm xuyên thẳng qua không gian, lao thẳng về phía Diệp Quân ở ngoài xa!
Diệp Quân đột nhiên chuyển động, xuất hiện ở mười mấy trượng phía bên phải, thành công tránh được luồng sóng âm đó!
Chàng trai ngẩn ra!
Lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn một cách dị thường, trong lòng chàng trai vô cùng kinh ngạc, vô thức kẹp chân lại, nhưng lúc này, Diệp Quân lại vung kiếm chém về phía hai mắt gã.
Chàng trai vội vàng nhắm chặt hai mắt lại!
Phụt phụt phụt phụt!
Chẳng mấy chốc, từng đạo kiếm quang không ngừng lóe lên xung quanh cơ thể chàng trai!
Chàng trai cũng từng thử phản kích, thế nhưng không có tác dụng, tốc độ của Diệp Quân quá nhanh!
Hơn nữa, Diệp Quân còn chẳng đối chọi với gã!
Một người mang sức mạnh lớn có thể chiến thắng mười tên biết võ nghệ!
Thế nhưng tiền đề là tốc độ của đối phương không nhanh bằng ngươi, nếu như tốc độ của đối phương nhanh hơn ngươi thì cho dù ngươi có mạnh cỡ nào cũng chẳng làm gì được đối phương, vậy thì cũng trở thành vô dụng!
Trừ phi sức mạnh của ngươi có thể làm cho không gian mấy trăm trượng xung quanh đối phương vỡ nát chỉ với một đấm, chỉ có như vậy thì tốc độ của Diệp Quân mới bị áp chế.
“A!”
Lúc này, chàng trai đột nhiên gầm lên đầy phẫn nộ, một giây sau, một luồng khí tức yêu thú khủng bố mạnh mẽ bộc phát từ bên trong cơ thể gã, trong nháy mắt, không gian xung quanh bị chấn động mà nứt toác ra, từng luồng khí tức yêu thú không ngừng tuôn ra từ bên trong cơ thể gã!
Diệp Quân chỉ có thể tạm tránh sự công kích, liên tiếp lùi ra xa cả trăm trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn về phía chàng trai, lúc này, sau lưng chàng trai có một con yêu thú hư ảo.
Cơ thể của con yêu thú này giống như một con cá mập lớn, miệng phun đầy máu, bên trong là những hàm răng sắc nhọn giống như những mũi dao, muốn tìm người để cắn, cực kỳ kinh người!
Diệp Quân nhíu mày, đây là yêu thú gì?
Phía xa, chàng trai vẫn đang kẹp chân, gã liếc nhìn Diệp Quân: “Cách đánh này của ngươi là không chính quy sao? Mẹ kiếp, cách đánh này của ngươi quá hèn hạ rồi đấy!”
Diệp Quân mỉm cười: “Yêu thú huynh à, cách đánh này của ta quả thực hơi hèn hạ, nhưng thực tế là do không còn cách nào khác, phòng ngự của yêu thú mấy người thật sự quá đỗi nghịch thiên, nếu như không công kích vào mấy điểm yếu này thì ta hoàn toàn không có cơ hội thắng, vậy nên chỉ có thể đắc tội mà thôi!”
Thấy Diệp Quân khách khí như vậy, chàng trai vốn đang muốn nổi điên đột nhiên thấy cạn lời.
Nghĩ kỹ thì hình như người ta nói cũng không sai!
Đổi lại là bản thân gã cũng sẽ làm như vậy, dù gì đã tới nơi này rồi thì cũng đều phải ký giấy sinh tử, không ai dám lấy tính mạng của mình ra để đùa cả!
Chàng trai trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi có thể đổi cách đánh không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Ta thừa nhận cách đánh rất hèn hạ, nhưng điều này không trái với bản tính của ta.
Thấy Diệp Quân lắc đầu, chàng trai trầm giọng nói: “Nếu như ngươi không đổi cách đánh thì ta chỉ có thể khôi phục lại bản thể để đấu với ngươi thôi!”
Khôi phục lại bản thể!
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chắn muốn ta khôi phục lại bản thể chứ?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Sau khi ngươi khôi phục lại bản thể, có phải nơi nào đấy sẽ to hơn không?”
Gương mặt to lớn của chàng trai co rúm cả lại: “Loài người, ngươi hơi quá đáng rồi đấy! Ngươi tốt xấu gì cũng là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Kiếm Tiên! Ngươi không thể đường đường chính chính đấu với ta sao? Ngươi có biết không? Cách đánh này của ngươi đã thay đổi cách nhìn của ta về kiếm tu rồi!”
Diệp Quân thấy hơi hiếu kỳ: “Ngươi từng gặp kiếm tu khác sao?”
Chàng trai gật đầu: “Từng gặp!”
Diệp Quân vội vàng hỏi: “Kiếm tu khác như thế nào?”
Chàng trai liếc nhìn Diệp Quân: “Tương đối đứng đắn, hơn nữa rất lạnh nhạt, ít nói! Không giống như ngươi, ngươi nhìn thì khá đứng đắn, nói chuyện cũng lịch sự, nhưng việc mà người làm thì quá hèn hạ bỉ ổi!”
Diệp Quân không còn lời gì để nói.
Chàng trai lại nói: “Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải! Ta đến từ Nam Châu!”
Chàng trai nhíu mày: “Nam Châu?”
Diệp Quân gật đầu.
Chàng trai trầm giọng nói: “Chưa từng nghe!”
Diệp Quân cười nói: “Một châu nhỏ bên dưới Trung Thổ Thần Châu!”
Chàng trai khẽ gật đầu: “Ra là như vậy!”
Nói xong, gã liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta không đánh với ngươi nữa! Ta muốn đổi chỗ, còn về ngươi, ta kiến nghị ngươi đi đến tầng chữ Hoàng!”
Nói xong, gã quay người rời đi, bước được vài bước, gã đột nhiên dừng lại, sai đó quay người nhìn về phía Diệp Quân: “Hai ngày vừa qua, nơi này xuất hiện một thiên tài rất yêu nghiệt, cũng tới từ Trung Thổ Thần Châu, tên đó cũng mang họ Diệp, tên là Diệp Khải, ngươi có quen không?”
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Quen, đó là huynh đệ của ta!”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Y đã đắc tội với một yêu nghiệt của Hám Thiên Tông trong vũ trụ Quan Huyên, yêu nghiệt đó hiện giờ đang liên kết với một số thiên tài của vũ trụ Quan Huyên truy sát y”.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.
Chương 167: Huynh đệ
Diệp Khải bị đuổi giết!
Đây là điều Diệp Quân chưa từng nghĩ tới!
Hơn nữa hắn cũng không ngờ Diệp Khải lại tới đây!
Đệ đệ này của hắn cũng giỏi đấy chứ!
Bấy giờ, chàng trai kia chợt hỏi: “Ngươi và cậu ta thực sự là huynh đệ sao?”
Diệp Quân gật đầu đáp: “Đúng rồi!”
Chàng trai nhíu mày hỏi tiếp: “Hai người đều đến từ Nam Châu gì đó sao?”
Diệp Quân lại trả lời: “Đúng rồi!”
Chàng trai lắc đầu tấm tắc khen ngợi: “Một vùng đất Nam Châu nhỏ bé lại sản sinh ra hai thiên tài xuất chúng, quá lợi hại.
Lại còn cùng một gia tộc nữa chứ”.
Dứt lời, gã quay lưng bỏ đi!
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Yêu huynh có biết huynh đệ của ta đang ở đâu không?”
Chàng trai dừng bước đáp: “Ta là Tần Yêu! Người huynh đệ kia của ngươi bị đuổi tới tầng chữ Hoàng, có lẽ bây giờ đang gặp nguy hiểm.
Người đuổi cậu ta là Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông.
Người đó là đệ đệ ruột Lưu Băng, thiếu tông chủ đương nhiệm của Hám Thiên Tông…”
Nói tới đây, gã bỗng ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi biết Lưu Băng không?”
Diệp Quân lắc đầu, quay lưng đi mất.
Tần Yêu nhíu mày hỏi: “Thế ngươi biết Hám Thiên Tông không?”
Diệp Quân lại lắc đầu, bước chân không hề ngừng lại!
Tần Yêu còn định nói gì đó thì bị hắn đột nhiên chen ngang: “Huynh đừng có nói với ta!”
Tần Yêu ngớ người, sau đó cảm thấy vô cùng kính phục.
Thì ra ý của Diệp Quân là cho dù kẻ thù hùng mạnh đến đâu, hắn đều phải giúp huynh đệ của mình!
Tình nghĩa huynh đệ thật sâu nặng!
Đúng lúc này, Diệp Quân đã đi khá xa chợt mở lời: “Huynh nói nhiều quá ta sợ sẽ bị áp lực, chùn bước không đi nữa!”
Vẻ mặt Tần Yêu trở nên cứng ngắc.
…
Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão canh tháp: “Tôi muốn đến tầng chữ Hoàng!”
Ông lão canh tháp không khỏi khiếp sợ nhắc lại: “Tầng chữ Hoàng sao?”
Hắn kiên định gật đầu.
Ông lão canh tháp trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chưa?”
Hắn nhìn chằm chằm ông ta đáp: “Chắc rồi!”
Ông ta nhìn lại anh rồi bảo: “Giá vào tầng chữ Hoàng là một trăm nghìn kim tinh một ngày!”
Diệp Quân dứt khoát đưa ra một chiếc nhẫn không gian!
Ông lão canh tháp đưa cho hắn một thẻ gỗ: “Bóp nát nó là có thể đi vào!”
Diệp Quân gật đầu làm theo.
Ngay sau đó, không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
…
Bên trong tầng chữ Hoàng.
Ở dưới vách núi nào đó, một chàng trai mặc áo bào đen đang dựa lưng vào vách đá, ánh mắt đề phòng nhìn đám người ở xa xa.
Chàng trai này chính là Diệp Khải!
Y đạp chân phải xuống đất, nhìn chằm chằm gã đàn ông cầm đầu mặc áo trắng, ánh mắt bình thản.
Người đó cũng nhìn lại y bật cười: “Không ngờ ta lại gặp được một loại pháp tắc cao cấp như vậy ở nơi này, lại còn là Pháp Tắc Đại Địa!”
Nói rồi gã nhìn xuống chân phải của Diệp Khải, cười nói: “Ngươi đang ngưng tụ sức mạnh mặt đất!”
Bất chợt Diệp Khải xông lên đá ra một cú thật mạnh!
Rầm!
Giây phút y đá chân ra, vô số sức mạnh mặt đất tuôn ra khỏi lòng đất, xông thẳng về phía người áo trắng kia!
Gã áo trắng nheo mắt lại, giơ tay phải đánh ra một chưởng: “Toái Địa!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên.
Cả hai người đồng loạt lùi lại không ngừng.
Mặt đất dưới chân họ vỡ tan tành, xuất hiện nhiều vết nứt lan tràn ra bốn phía!
Trông vô cùng khủng khiếp!
Diệp Khải trừng mắt nhìn gã áo trắng, thầm đánh giá thiên tài đến từ vũ trụ Quan Huyên này đúng là có bản lĩnh.
Người của Trung Thổ Thần Châu khó mà sánh kịp!
Gã áo trắng hưng phấn lên tiếng: “Không ngờ Pháp Tắc Đại Địa lại có thể giúp ngươi vượt hai cấp đấu ngang sức với ta!”
Diệp Khải lạnh lùng hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao cứ phải đuổi giết ta cho bằng được?”
Đối phương mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng ta thấy hứng thú với Pháp Tắc Đại Địa của ngươi! Thần vật của thế gian phải thuộc về người có năng lực!”
Ánh mắt của Diệp Khải dần trở nên lạnh lẽo.
Người kia cười nói: “Ta biết chắc chắn ngươi có người che chở! Đáng tiếc ở đây là Huyền Tháp, địa bàn của Tiên Bảo Các.
Cao thủ đạt cảnh giới cao hơn giới hạn của nơi này dám ra tay can thiệp thì sẽ bị cao thủ của Tiên Bảo Các ngăn cản.
Hơn nữa ngươi cũng sẽ bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen, thậm chí còn bị truy nã! Vì vậy, người che chở cho ngươi không dám ra tay đâu!”
Diệp Khải im lặng.
Nếu đúng như lời gã áo trắng này nói thì y không dám nhờ sư phụ ra tay!
Tiên Bảo Các thật là!
Nếu để sư phụ y ra tay thì sẽ vi phạm quy tắc của Tiên Bảo Các.
Đến lúc đó làm sao Tiên Bảo Các có thể ngồi yên không cản?
Trở thành kẻ địch với Tiên Bảo Các sao?
Y lắc đầu, y không dám làm như vậy!
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm thanh đao dài đứng cạnh gã áo trắng kia bật cười cất giọng nói: “Lưu Kỳ huynh cần gì phải phí lời với hắn! Thiên tài đến từ thế giới nhỏ cũng chẳng là cái thá gì, thích thì giết thôi”.
Nói rồi gã ta định ra tay nhưng lại bị Lưu Kỳ ngăn lại.
Lưu Kỳ nói: “Hắn ta có Pháp Tắc Đại Địa, chắc chắn không phải thiên tài tầm thường, kiểu gì cũng có đòn đoạt mạng.
Chúng ta cùng đánh hắn ta!”
Cùng đánh!
Gã cầm đao ngơ ngác rồi bật cười khoái chí: “Làm vậy được không?”
Lưu Kỳ mỉm cười đáp: “Có thể đánh hội đồng thì tự đánh làm gì?”
Gã cầm đao lại được một phen cười phá lên!
Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Khải: “Giết!”
Dứt lời, cả sáu người đồng loạt xông lên tấn công!
Diệp Khải híp mắt lại, bất chợt ngồi xổm xuống đặt tay lên nền đất.
Ngay sau đó, y dùng sức nhấc lên.
Ầm!
Toàn bộ nền đất đều bị y nhấc bổng lên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...