Bên kia, ông lão mặc áo đạo sĩ lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, hiện giờ bọn ta không muốn đối địch với Chân vũ trụ, cho nên, nếu cô muốn đi thì cứ việc đi. Nếu không muốn đi thì đành phải thứ cho bọn ta không khách khí vậy”.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Diệp Quân, nói khẽ: “Đi đi, nhé?”
Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Ta cũng muốn đi, vì ta mà đi, bọn họ sẽ đuổi theo ta, như vậy tỷ sẽ không việc gì. Nhưng ta lại sợ, sợ tỷ liều mạng ngăn cản bọn họ”.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng bở nhiều quá, ta sẽ không liều mạng vì ngươi đâu”.
Đúng lúc này, Diệp Quân đột ngột xòe tay, khí thế của hắn đột ngột tăng vọt.
Ầm!
Đạo Ấn hiện ra!
Có Đạo Ấn hỗ trợ, cảnh giới của Diệp Quân tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, sau khi đạt tới cảnh giới này, Diệp Quân lại một lần nữa huy động Lôi Thần Ấn cùng cây thần tự nhiên.
Có ba loại sức mạnh tụ hội, hơi thở của Diệp Quân đạt tới trình độ khủng bố trước nay chưa từng có.
Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ kia nheo mắt, nói: “Đạo Ấn!”
Mục đích chuyến này của bọn họ, một là giết Diệp Quân, hai là vì những thần vật trên người Diệp Quân. Những thần vật này, cái nào cũng là thần vật không có cấp bậc, vô cùng quý giá, đặc biệt là Đạo Ấn này, sở hữu Đạo Ấn có thể loại trừ vô số phong ấn mà chủ nhân bút Đại Đạo từng để lại.
Mục đích lớn nhất của bọn họ lần này chính là lấy cho được Đạo Ấn kia.
Diệp Quân đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn hắn, không hề tránh né.
Nhìn gương mặt Chấp Kiếm Nhân gần ngay bên cạnh, tay Diệp Quân tới sát bên gò má nàng ta lại đột nhiên dừng lại.
Diệp Quân thu tay về, nhìn cô gái trước mắt, lòng có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: “Cảm ơn!”
Vừa dứt lời, thân mình hắn thoáng di chuyển, dưới chân xuất hiện một tia sét, ngay sau đó, hắn hóa thành một tia kiếm quang vút về phía tận cùng tinh hà, cũng vào lúc này, thanh âm của hắn từ tận cùng Ngân Hà vọng về: “Từ Nhu, Chân Vô Ngã, ta biết hai người đang ở đây, đừng để tỷ ấy ra tay nữa”.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đồng bọn không để ý tới Chấp Kiếm Nhân, đồng loạt hóa thành những tia sáng, đuổi theo Diệp Quân.
Mục tiêu của bọn họ chỉ là Diệp Quân!
Đáy mắt Chấp Kiếm Nhân thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cổ tay lay động, định tấn công thì Từ Nhu và Chân Vô Ngã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng ta, Chấp Kiếm Nhân chau mày nhìn họ.
Từ Nhu nói với Chấp Kiếm Nhân: “Muội đừng nói với ta là muội thích hắn đấy!”
Chân Vô Ngã cũng nhíu mày, nàng ta nhìn Chấp Kiếm Nhân, bấy giờ nàng ta cũng đã nhận ra điều bất thường.
Ngay từ đầu, nàng ta thật không nghĩ tới mặt này, nhưng khi nghe Từ Nhu nói, nàng ta mới phát hiện Chấp Kiếm Nhân quả thật có điều không ổn.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu trầm giọng nói: “Từ Kính, hắn chính là kẻ địch của Chân vũ trụ chúng ta”.
Chấp Kiếm Nhân không đáp lời, chỉ bước về phía trước, nhưng Từ Nhu đã ngăn nàng ta lại. Từ Nhu bực tức nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Muội điên đấy à? Muội thực sự rung động với hắn sao? Hả? Đầu óc muội có vấn đề rồi à? Chẳng lẽ muội không biết hắn muốn xóa sổ Chân vũ trụ hay sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...