Diệp Quân cố sức chịu đựng cơn đau chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn bầu trời ở đằng xa, từng tia sáng màu vàng không ngừng phóng thẳng lên trời đánh về phía phù ấn đại đạo.
Phù ấn đại đạo run rẩy.
Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, hắn biết Vĩnh Sinh Đại Đế đang phá vỡ phong ấn, chỉ cần Vĩnh Sinh Đại Đế phá vỡ phong ấn thì tu vi của hắn có thể khôi phục, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phong ấn đại đạo đó bắt đầu trở nên hư ảo dưới sự tấn công của từng luồng sáng màu vàng, cuối cùng sau khoảng nửa canh giờ, phù ấn đại đạo đó cũng vỡ nát rồi biến thành vô số mảnh vụ rơi từ trên trời xuống dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.
Ầm!
Một bóng người bỗng bay lên từ trong ngôi chùa.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay lại, sức mạnh đáng sợ bộc phát ra từ trong người hắn.
Khôi phục rồi!
Diệp Quân cực kỳ phấn khích, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu lại nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Quân vội lùi về sau mấy bước, xòe tay phải ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân như gặp phải kẻ địch mạnh.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cười mỉa: “Sợ sao?”
Diệp Quân không nói gì, tay phải cầm chặt thanh kiếm, kiếm ý trong người đã sẵn sàng xuất chiêu, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Lúc này, Chấp Kiếm Nhân bỗng quay đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng đó, người đàn ông trung niên để tóc dài ngang vai, dáng người cao lớn, vai rộng, hai tay để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức mạnh mẽ đáng sợ, người đó bật cười, tiếng cười như sấm vang làm cả bí cảnh Vĩnh Sinh chấn động.
Vĩnh Sinh Đại Đế!
Đại Đế đứng đầu vạn cổ!
Người sáng lập nền văn minh Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh Đại Đế đứng trên bầu trời cười một lúc, sau đó nhắm mắt lại: “Thần vận đại đạo ở đây trở nên yếu ớt đến mức này, chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo đã xảy ra chuyện gì à? Không phải chứ, người này lợi hại như vậy, ai có thể làm ông ta bị thương chứ? Hay là ông ta có mưu đồ gì khác nên cố ý thả ta ra?”
Ông ta vừa nói vừa nhíu chặt mày.
Trong trường hợp bình thường, ông ta phải mất đến một vạn năm mới có thể ra ngoài được nhưng không biết vì sao mà thần vận đại đạo do chủ nhân bút Đại Đạo để lại bỗng trở nên vô cùng suy yếu, không có thần vận đại đạo bảo hộ, phong ấn và cấm chế mà đối phương để lại cũng không còn mạnh nữa.
Vả lại, ông ta đã không cảm nhận được khí tức thần vận đại đạo ở đây nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo không còn nữa ư?
Vĩnh Sinh Đại Đế ngờ vực.
Lúc này dường như cảm nhận được điều gì đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bỗng nhìn sang bên phải, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi híp mắt, xòe bàn tay ra, một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy Diệp Quân ở bên dưới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tháp đã xuất hiện trong tay ông ta.
Muốn cướp tháp!
Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Tiểu Tháp trong tay, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Đúng là bảo vật thế gian…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...