Chấp Kiếm Nhân chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Diệp Quân trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng bảo: “Chấp Kiếm Nhân cô nương, thực lực của tỷ dù xếp chung toàn vũ trụ cũng thuộc hàng độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ, cấm chế của nơi này còn phong ấn được cả tu vi của tỷ, vậy thì người đặt ra cấm chế nhất định phải có thực lực vô cùng khủng bố. Hiện giờ chúng ta còn không biết mục đích của đối phương là gì, cho nên, chúng ta có thể dừng việc đấu đá nội bộ được không? Dù sao thì cả hai chúng ta đều không muốn cứ thế mất mạng một cách không rõ ràng ở một nơi thế này, đúng không?”
Chấp Kiếm Nhân vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng thân mình đã hơi run lên: “Ra khỏi nơi này, việc đầu tiên ta phải làm là giết chết ngươi!”
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Tính tình người này như thế, cần phải xuôi theo mới được, nếu không, nàng ta có thể chống đối tới chết!
Thấy Diệp Quân không còn cãi lại mình nữa, Chấp Kiếm Nhân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng.
Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân bước đến trước ngôi chùa cổ, cổng ngôi chùa cổ đổ nát tan hoang, có thể nhìn thấy cỏ dại cao đến vài trượng.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn phía trên ngôi chùa cổ, một tấm biển bằng sắt mục nát được treo trên đó, bên trên có vài chữ khá mờ: Chùa Đại Đạo.
Chùa Đại Đạo?
Nhìn thấy mấy chữ này, Diệp Quân nhíu chặt mày, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo?
Chấp Kiếm Nhân nhìn tấm biển sắt đó, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn bế Chấp Kiếm Nhân đi vào trong chùa, trong chùa chỉ có một bức tượng điêu khắc nhưng không phải là tượng của hòa thượng mà là một bức tượng của người đàn ông tay cầm bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Tay trái chủ nhân bút Đại Đạo cầm bút Đại Đạo, bàn tay phải hướng xuống dưới như đang trấn áp gì đó.
Nhìn thấy bức tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt Diệp Quân sầm lại, nơi này quả nhiên có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào cấm chế phong ấn nơi này là do chủ nhân bút Đại Đạo để lại?
Khi nhìn thấy bức tượng này, Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu chặt mày.
Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, tay phải buông ra khỏi phần bụng Chấp Kiếm Nhân, sau đó tránh sang một bên, cách Chấp Kiếm Nhân một đoạn, hắn tương đối sợ người phụ nữ này.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân tỏ ra phòng bị cũng không nói gì, chỉ cười nhạo.
Diệp Quân cũng hơi đau đầu với người phụ nữ này, hắn xoay người nhìn ra bên ngoài ngôi chùa, lúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, màn đêm sắp buông xuống.
Diệp Quân suy tư một lúc rồi nói: “Chúng ta chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi”.
Nói rồi hắn lấy một ít cỏ khô trong điện rồi đốt lên, hai người ngồi quanh ngọn lửa.
Ánh lửa xuất hiện, nhiệt độ trong điện lập tức trở nên ấm hơn.
Diệp Quân lấy một miếng gỗ vụn bỏ vào trong đống lửa, sau đó liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn vết máu trên chân của Chấp Kiếm Nhân, cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ trước đó hắn đã làm nàng ta bị thương sao?
Không có ấn tượng!
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, sắc mặt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hả? Đẹp lắm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...