Diệp Quân vô thức lùi về sau đề phòng.
Chấp Kiếm Nhân vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt, nhưng nàng ta không ra tay, bởi nàng ta biết, một khi đẩy người kia đến bước đường cùng, huyết mạch phong ma trong người hắn sẽ lại bị kích hoạt, khi ấy, nàng ta không phải là đối thủ của Diệp Quân.
Nhưng điều khiến Chấp Kiếm Nhân nghi hoặc nhiều nhất là, cấm chế thần bí của nơi này lại không thể phong ấn được huyết mạch của Diệp Quân.
Chấp Kiếm Nhân đè nén sát ý trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, thân mình run lên.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự là một nỗi sỉ nhục vô bờ đối với nàng ta!
May thay, người đàn ông kia không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Xa xa, Diệp Quân không để ý đến Chấp Kiếm Nhân nữa, hắn bắt đầu tự băng bó qua loa cho mình rồi nhìn quanh, lòng nghi hoặc vô cùng, nơi này có thể phong ấn cả tu vi của Chấp Kiếm Nhân, thật là đáng sợ.
Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn phải thuộc cấp bậc mạnh nhất trong toàn bộ vũ trụ, ngay cả Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không xứng là đối thủ của nàng ta.
Nhưng khi rơi vào đây, bà ta vẫn bị cấm chế của nơi này phong ấn tu vi.
Nơi này thật là khủng khiếp.
Diệp Quân càng thêm đề phòng. Hắn quan sát xung quanh, nhận ra mình và Chấp Kiếm Nhân đang ở bên trong một sơn cốc, phía ngoài sơn cốc, cách nơi này chừng nghìn trượng, có một ngôi chùa cổ xưa tồi tàn.
Chùa cổ!
Diệp Quân đột nhiên đứng lên, nhưng vừa đứng dậy lại phát hiện chân mình mềm nhũn, suýt thì ngã sấp xuống.
Diệp Quân kinh hãi, sao chân lại mềm ra như vậy?
Cái cảm giác mềm nhũn này, người thường không cách nào lĩnh hội được.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình bị thương. Hắn cố nhấc chân đi ra bên ngoài, lại nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, cố gắng cách xa nàng ta thêm chút nữa, Diệp Quân vẫn hết sức đề phòng người phụ nữ này.
Chấp Kiếm Nhân bỗng cất tiếng hỏi: “Ngươi có thể liên lạc với người phụ nữ trong tháp kia không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Chấp Kiếm Nhân chau mày.
Do dự một lát, Diệp Quân hỏi: “Tỷ cũng không biết nơi này là nơi nào à?”
Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Ta biết thì còn cần hỏi ngươi chắc? Ngươi bị đần sao?”
Diệp Quân nhăn mày: “Sao tính tình tỷ nóng nảy thế?”
Chấp Kiếm Nhân gườm gườm nhìn Diệp Quân: “Ta nóng tính thế đấy, liên quan gì đến ngươi!”
Diệp Quân lắc đầu: “Vẫn là Bát Uyển tốt!”
Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Vậy ngươi đi mà tìm Bát Uyển của ngươi đi”.
Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, lòng nghi hoặc, thái độ của người này sao khó hiểu thế nhỉ.
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, mặc dù hai ta là tử địch, nhưng bây giờ, chúng ta đều đã lọt vào nơi quỷ quái này, nếu còn ra sức đấu đá thì cũng chỉ có một kết cục là cùng chôn thây trong này thôi. Nói thật, ta không muốn chết ở đây, hẳn tỷ cũng thế. Nếu đã vậy, sao chúng ta không tạm thời liên hợp tìm cách thoát khỏi đây, đợi khi nào ra ngoài rồi hẵng tiếp tục tính toán ân oán cũ? Tỷ xem thế có được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...