Hậu Duệ Kiếm Thần
Chứng kiến cảnh tượng khủng bố đó, Cố Vân Hải vội quay người chạy trốn.
Cố Vân Hải bỏ chạy, đám cường giả còn lại của thương hội Vân Hải mất sạch ý chí chiến đấu, cũng bỏ chạy tứ tán.
Thiếu niên này giết cường giả Thần Đế cũng nhẹ nhàng như giết một con gà, thật quá đáng sợ.
Bọn họ chỉ là những kẻ làm công nhận chút tiền lương, liều mạng vì chút tiền ấy thật sự không đáng.
Diệp Quân quay sang nhìn Cố Vân Hải và Cầm quản sự, lắc mình xông tới.
Thấy Diệp Quân xông lại gần, sắc mặt Cố Vân Hải tức thì biến đổi kịch liệt, vội gào to: “Vũ Thần, cứu ta!”
Vũ Thần!
Cố Vân Hải vừa dứt lời, thời không phía chân trời xa xa chợt sôi sục, giây lát sau, một luồng uy lực nứt đất bổ trời cuồn cuộn ập tới.
Diệp Quân vội ngừng lại, nhìn về phía đó, uy lực kia vừa xuất hiện, Vân Hải Giới này liền trở nên hư ảo.
Chỉ một luồng uy lực đã khiến Vân Hải Giới không chịu nổi rồi.
Diệp Quân nheo mắt, tay phải siết chặt ý kiếm trong tay, đáy mắt căng thẳng, nhưng không hề có ý định lùi bước.
Lúc này, phía chân trời đột ngột có một người đàn ông xuất hiện, ông ta bước thong thả tới bên cạnh Cố Vân Hải.
Người này chính là Vũ Thần!
Trông thấy Diệp Quân, Vũ Thần sững sờ, vô thức buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Diệp Quân cũng nhíu mày, hắn không ngờ lại chạm mặt người kia ở nơi này.
Người kia cùng phe với thương hội Vân Hải?
Cố Vân Hải thấy Vũ Thần tới bèn vội vàng nói ngay: “Vũ Thần, chính là người này… giết hắn…”
Vũ Thần quay phắt lại nhìn Cố Vân Hải, nhăn mặt: “Chúng ta thân lắm à?”
Cố Vân Hải kinh ngạc ra mặt: “Vũ Thần?”
Vũ Thần nghiêm nghị nói: “Hai ta không quen, đừng có gọi bừa”.
“Ngươi…”
Cố Vân Hải hốt hoảng, liên tục lùi lại.
Vũ Thần liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Ngươi lại dám trắng trợn đi cướp của?”
Có lẽ, thấy cảnh tượng ở đây, Vũ Thần còn tưởng Diệp Quân tới cướp bóc của người ta.
Diệp Quân lạnh lùng nói: “Ả kia ăn chặn sáu trăm triệu linh nguyên của ta…”
Sau đó, hắn kể lại ngọn nguồn sự tình cho Vũ Thần.
Nghe xong, Vũ Thần nhìn về phía Cầm quản sự đã tái nhợt mặt mày: “Ngươi dám ăn chặn linh nguyên của hắn? Ngươi điên à? Hả?”
Sắc mặt Cầm quản sự càng nhợt nhạt hơn.
Vũ Thần lắc đầu, đi cướp của người nhà họ Dương?
Sao người này dám làm thế?
Ông ta còn chả dám.
Ngay vào lúc này, Cố Vân Hải đột nhiên xòe tay, một lệnh bài từ lòng bàn tay ông ta phóng lên cao.
Tính gọi người?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...