Nghe Diệp Quân và Tịch Huyền nói chuyện, sắc mặt ba người đại tỷ bỗng trở nên kỳ quặc!
Thế mà hai người này lại bắt tay nhau sao?
Còn Diệp Quân sau khi nghe lời Tịch Huyền nói thì bỗng bật cười: "Tốt!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: "Ngươi có biết đứng cùng phe với ta có thể rước đến cho ngươi những gì không?"
Diệp Quân nói: "Ý cô nương là ta cùng hội với cô nương sẽ bị thư viện Quan Huyên đối phó à?"
Tịch Huyền cười: "Ngươi không sợ thư viện Quan Huyên à?"
Diệp Quân hỏi lại: "Cô nương, cô cùng hội với ta, cô có sợ nhà họ An với tộc Thiên Long thượng cổ không?"
Tịch Huyền chớp mắt, chợt cười to lên: "Ta không sợ! Dù sao cũng gánh nợ nhiều rồi!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng vậy!"
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nụ cười xán lạn: "Kiếm tu ngươi, thú vị đấy!"
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói với đám đại tỷ: "Ta không thể tiếp tục làm nhiệm vụ với mọi người được! Nếu không ta sẽ liên luỵ tới mọi người!"
Hắn biết, kẻ lần này đối phó với hắn không phải là nhà họ An thì cũng là tộc Thiên Long thượng cổ!
Tiếp tục đi cùng đám đại tỷ sẽ làm hại bọn họ.
Đại tỷ im lặng một hồi rồi nói: "Đệ...!cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Mọi người mau đi đi!"
Đại tỷ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Bảo trọng!"
Nói rồi cô ấy dẫn Hứa Khâm và Lý Thiên rời đi!
Lúc đi ngang qua Diệp Quân, Hứa Khâm bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian trong người ra đặt vào tay hắn: "Trong này có ba tấm thuật phù cấp Tiên, mong có thể giúp được huynh! Diệp huynh, nhất định phải sống trở về nhé!"
Diệp Quân khẽ cười: "Đa tạ!"
Hứa Khâm lắc đầu: "Nên là ta cảm tạ huynh! Bảo trọng!"
Nói rồi ba người nhanh chóng chạy về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên bỗng cười hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Không có kế hoạch gì hết, đợi bọn chúng tới rồi giết thôi!"
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Tự tin vậy sao?"
Sau một thoáng trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Lần này bọn chúng hạ lệnh truy sát ta có thể phân thành ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên là mới bắt đầu, đám người đó sẽ đánh giá thấp thực lực của ta, dùng sao ta cũng chỉ mới đến cảnh giới Phá Không.
Giai đoạn này là chúng ta thoải mái nhất".
Tịch Huyền hỏi: "Giai đoạn thứ hai thì sao?"
Diệp Quân nói: "Giai đoạn thứ hai bọn chúng sẽ phát hiện thực lực của ta mạnh hơn bọn chúng nghĩ rất nhiều.
Lúc này bọn chúng mới suy xét kỹ lại, sát thủ bình thường sẽ không dám nhận nhiệm vụ giết ta, thế nên những người dám tới chắc chắn phải là cao thủ! Đương nhiên rồi, ta không biết chất lượng cao thủ ở đây như thế nào".
Nói rồi anh nhìn Tịch Huyền.
Tịch Huyền hỏi tiếp: "Vậy giai đoạn thứ ba thì thế nào?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Sau khi qua được giai đoạn thứ hai, sát thủ bình thường ở đây chắc chắn không dám tới tìm ta! Cao thủ thực sự cũng sẽ đánh giá lại thực lực của ta, đến lúc đó chủ mưu đứng sau chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất là bọn chúng tăng thêm tiền thưởng, thứ hai là từ bỏ".
Tịch Huyền cười nói: "Còn có lựa chọn thứ ba nữa, chính là bọn chúng sẽ đích thân ra tay!"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tịch Huyền khẽ cười: "Với thực lực của ngươi, dù ở Tội Uyên này, số người có thể giết được ngươi cũng không quá con số mười!"
Mười người!
Diệp Quân nhíu mày: "Người ở đây yếu vậy à?"
Tịch Huyền liếc hắn một cái: "Lẽ nào không thể là vì ngươi quá mạnh à?"
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Tịch Huyền lắc đầu: "Cái tên này, ngươi cố tình vờ vịt chứ gì!"
Diệp Quân vội lắc đầu: "Ta mới đến Trung Thổ Thần Châu không bao lâu, không hiểu rõ về cường giả ở đây, số người đã từng giết cũng không nhiều!"
Nói rồi hắn lại bất giác lắc đầu cười.
Thật ra cái này phải trách Tháp gia!
Ngày nào cũng khiến hắn suy nghĩ rằng hắn rất yếu, lúc nào cũng lấy đại gia tộc ở vũ trụ Quan Huyên ra so sánh với hắn, dần dà hắn đã xem đối thủ của mình ai cũng mạnh ngang cấp độ Diệp Quan Chỉ hết.
Tịch Huyền cười: "Mười người có thể giết được ngươi đều là lão quái vật ở đây, giá bình thường bọn chúng không nhận đâu, nhưng nếu kẻ muốn giết ngươi chịu chi thì sẽ khác ngay!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tịch Huyền: "Ta và cô liên thủ thì sao?"
Tịch Huyền chớp mắt, bàn tay ngọc ngà phất lên: "Mặc sức mà giết chúng!"
Diệp Quân gật đầu: "Nói vậy là nếu chủ mưu không đích thân ra tay thì chúng ta không có bất kỳ nguy hiểm nào! Nếu chủ mưu đích thân ra tay..."
Nói rồi, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: "Thế thì sự hợp tác của chúng ta kết thúc!"
Đương nhiên hắn sẽ không mong cầu người ta cùng mình đối mặt với nhà họ An và tộc Thiên Long thượng cổ rồi!
Người ta đâu có nợ hắn!
Làm người phải rõ ràng một chút, chân thành một chút, bớt dùng tâm kế, sống trong thế đạo này chẳng ai ngốc cả!
Nghe lời Diệp Quân nói, ánh mắt Tịch Huyền ánh lên tia kỳ lạ, cô ấy chỉ cười mà không nói gì.
Tuy cô ấy cảm thấy chàng thanh niên này không tệ, nhưng cô ấy sẽ không vào sinh ra tử với người ta đâu!
Cô ấy đâu có mê trai!
Đều là người trưởng thành cả rồi!
Nhiều khi phải thực tế lên!
Như nhớ ra điều gì Tịch Huyền bỗng nói: "Vừa nãy ngươi giết hai học sinh kia của thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền cười đáp: "Ngươi đừng xem thường thư viện Quan Huyên, tình báo của bọn họ rất lợi hại, tên lúc đầu dẫn dụ các ngươi tới đây, các ngươi không hề che giấu hành tung.
Thế nên khi bọn họ điều tra, cuối cùng vẫn điều tra ra được các ngươi thôi".
Nói rồi, cô ấy dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Ba người bạn kia rất có thể sẽ bán đứng ngươi, sau đó đổ hết tội lên đầu ngươi!"
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền bật cười: "Nếu bọn họ làm vậy thật thì ngươi có giận không?"
Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên là giận rồi, ta đâu phải thánh nhân!"
Tịch Huyền chớp mắt: "Thế ngươi có hối hận đã cứu họ không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không hối hận!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...