9
Chương 1529
Thấy cô ấy đang tức giận, Diệp Quân không dám chần chừ nữa mà vội vàng đi thẳng.
Thấy hắn chạy như chạy giặc, Nam Cung Tuyết bỗng nhiên phì cười, nhưng sau đó nước mắt như vỡ đê, lăn dài theo gò má.
Người phụ nữ áo trắng thở dài thườn thượt, nói với cô: “Nha đầu, có câu ‘muốn hơn người thì phải giết chết ý trung nhân’. Tiểu tử này trông như ngoan ngoãn nhưng thật ra chỉ là một tên tồi đểu cáng, dây dưa ba phải trong chuyện tình cảm, sau này sẽ còn đem lòng yêu nhiều cô gái khác nữa”.
Nam Cung Tuyết rũ đầu, mặc cho nước mắt tiếp tục rơi: “Con muốn hận hắn, nhưng làm sao cũng không thể, thậm chí còn tìm cớ giải thích cho hắn. Hắn không giấu diếm chuyện đã thành thân, lại còn nói cho con biết, con thấy hắn vẫn còn tốt lắm…”
Đoạn cô ấy cười tự mỉa: “Trước kia nghe nói thích một người là sẽ hạ thấp bản thân, con còn không tin, bây giờ mới biết nào chỉ hạ thấp đâu…”
Người phụ nữ thở dài, thầm nhủ con gái một khi đã động lòng thì không khác gì trải qua một kiếp tai ương, đã vậy gặp phải một tên tồi thì chỉ càng thêm khổ sở.
Nam Cung Tuyết chợt nói: “Sư phụ, con muốn ở lại đây, tập trung tu luyện.
Người phụ nữ gật đầu: “Được, nhưng ta sẽ không thể ở bên con”.
Nam Cung Tuyết ngạc nhiên: “Vì sao?”
Người phụ nữ mỉm cười: “Ta chỉ là chút tàn hồn nhỏ nhoi, có thể tồn tại đến bây giờ đã là cực hạn. Giao truyền thừa lại cho con đã tiêu hao tất cả sức lực của ta, vì vậy nên… chúng ta cũng phải chia tay, à không, phải là vĩnh biệt rồi”.
Mất đi hai người thương yêu cùng một lúc, có kiên cường đến đâu cũng không chịu nổi. Nam Cung Tuyết một lần nữa lại không ngăn được nước mắt.
Người phụ nữ ân cần lau dòng lệ thay cô ấy, thì thầm: “Nếu con có thể tái lập Tinh Hải Tông thì rất tốt, nếu không thể thì cũng không sao. Tự cổ chí kim, tông môn hưng thịnh suy vong chỉ là chuyện bình thường”.
Nam Cung Tuyết siết chặt một mảnh y phục của bà trong tay, khóc không thành tiếng.
Người phụ nữ: “Tính con quá dễ mềm lòng, lại quá thiện lương, nay lại trúng tình độc càng không phải chuyện tốt… Ôi, con hãy nhớ kỹ, con thích hắn là việc của con, không có nghĩa hắn phải thích con lại. Đừng vì kẻ khác mà vì yêu sinh hận, lầm lỡ bản thân. Hơn nữa… tiểu tử kia hẳn cũng có tình ý với con..”.
Lời còn chưa dứt, bà đã tan biến giữa đất trời như một làn khói.
Hoàn toàn biến mất.
Nam Cung Tuyết sững sờ tại chỗ, cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết.
Ở một nơi khác, Diệp Quân chậm rãi bước đi trong tinh không, nét mặt u ám, sa sút tinh thần.
Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi thích Nam Cung Tuyết cô nương à?”
Diệp Quân không trả lời vấn đề này mà nhẹ giọng nói: “Tháp gia, có lúc ta cảm thấy mình rất xấu xa”.
Tiểu Tháp tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Quân nhìn về phía sâu trong tinh không xa xôi: “Có lúc ta cứ suy nghĩ, nếu có thể cùng ở cạnh bên Tiểu Ca, Tịch Huyền cô nương, Thiên Thiên cô nương, Nhất Nhất sư tỷ, Bát Uyển và Tuyết cô nương, mọi người hoà thuận, chẳng phải là vui vẻ lắm sao?”
Tiểu Tháp nói: “Nam nhân nào cũng sẽ nghĩ như thế”.
Diệp Quân cười châm chọc: “Mấy người họ đều xinh đẹp, tốt bụng như thế, có được ai cũng đều rất may mắn, nhưng ta lại muốn có được hết, như thế… thật sự quá là kích thích”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...