Bốn người biết đã bị gài bẫy!
Nên nhanh chóng chạy ra ngoài!
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức bỗng bao trùm lấy bốn người, cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức mạnh mẽ này, mặt đất ở đây bỗng nhiên vặn vẹo, vô cùng kỳ lạ!
Diệp Quân hơi nheo mắt, quay đầu nhìn, mấy chục trượng về phía bên phải, ở đó có một bóng đen!
Đại tỷ nhìn bóng đen kia nói: "Cảnh giới Địa Pháp!
Cảnh giới Địa Pháp!
Nghe vậy Hứa Khâm và Lý Thiên đều cau mày.
Ai đã bày ra cái bẫy này?
Lúc này, khí tức của bóng đen kia bỗng khoá chặt Diệp Quân: "Ngươi nên để hắn nói hết câu! Vì như vậy thì ngươi sẽ chết nhẹ nhàng hơn chút..."
Phụt!
Bóng đen còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ đã chợt vang lên!
Một giây sau, một thanh kiếm đâm xuyên vào giữa trán bóng đen!
Còn Diệp Quân, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt bóng đen đó!
Ba người đại tỷ kinh ngạc!
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông, khẽ nhíu mày: "Cảnh giới Địa Pháp yếu đến vậy à?"
Ba người đại tỷ: "..."
Người đàn ông khó tin nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Kiếm nhanh quá..."
Diệp Quân hơi trầm ngâm, sau đó nói: "Ta mới dùng ba phần sức!"
Hắn dừng lại chút rồi mới nói: "Ta không ngờ cảnh giới Địa Pháp lại yếu thế này!"
Vẻ mặt người đàn ông cứng nhắc, còn định nói gì đó nhưng Diệp Quân đã chém thêm một nhát.
Vù!
Đầu của người đàn ông bay vút ra ngoài!
Diệp Quân thu nhẫn không gian của người đàn ông lại, sau đó nói với ba người đại tỷ: "Đi thôi!"
"Đợi chút!"
Đại tỷ bỗng xông tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy lấy được một tấm lệnh bài từ thi thể, lúc nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt cô ấy trở nên khó coi.
Diệp Quân nhìn tấm lệnh bài kia, sửng sốt.
Trên lệnh bài có hai chữ: Quan Huyên!
Đây là người của thư viện Quan Huyên!
Lúc Hứa Khâm và Lý Thiên nhìn thấy tấm lệnh bài thì sắc mặt cũng u ám hẳn.
Lý Thiên nhìn đầu của người đàn ông kia: "Ta biết gã này, hắn là cháu trai của Lục trưởng lão của thư viện!"
Diệp Quân nhìn Lý Thiên: "Lục trưởng lão?"
Lý Thiên gật đầu: "Lục trưởng lão của hội trưởng lão! Nắm thực quyền đấy!"
Diệp Quân trầm giọng: "Chôn đi!"
Ba người nhìn Diệp Quân, vẻ mặt kinh ngạc.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Không thì làm thế nào?"
Ba người nhìn nhau, sau đó gật đầu!
Ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng truyền đến từ bên cạnh, sau đó là tiếng cười: "Hay, hay lắm! Giết người diệt khẩu, hay thật!"
Bốn người quay đầu nhìn, gần đó có một chàng trai đang đứng, chàng trai mặc một bộ cẩm bào, trông tuấn tú lịch sự, nhưng nụ cười trên mặt lại khá nham hiểm.
Nhìn thấy chàng trai này, sắc mặt đại tỷ không tốt cho lắm.
Hứa Khâm trầm giọng nói: "Trương Tiến!"
Diệp Quân nhìn Hứa Khâm: "Có chỗ chống lưng à?"
Hứa Khâm gật đầu: "Người của thư viện Quan Huyên, cháu trai của Đại trưởng lão Trương Luật trong hội trưởng lão!"
Nói rồi, gã dừng lại một lát mới nói tiếp: "Đại trưởng lão là người có quyền thế nhất trong hội trưởng lão, trong thư viện Quan Huyên, thực lực chỉ thua viện trưởng!"
Diệp Quân rơi vào trầm tư, hắn đang thầm cân đo đong đếm.
Lúc này, đại tỷ nhìn Trương Tiến, khẽ cười: "Không ngờ đường đường là cháu trai của Đại trưởng lão mà lại tới đây làm mấy chuyện hèn hạ này".
Sao cô ấy không nhận ra cái bẫy này là do Trương Tiến này bày bố cơ chứ?
Cách nào kiếm tiền nhanh nhất?
Đương nhiên là giết người cướp của rồi!
Trương Tiến nhìn đại tỷ, khẽ cười: "Cô đừng có vu oan cho ta! Ta chỉ nhìn thấy các ngươi giết cháu trai của Lục trưởng lão, không chỉ thế, còn định chôn hắn nữa!"
Nói rồi, gã chỉ thi thể phía xa: "Chậc chậc, các ngươi xem, chứng cứ còn đây này!"
Vẻ mặt đại tỷ u ám vô cùng!
Trương Tiến cười nói: "Các ngươi thấy thư viện sẽ tin các ngươi hay là sẽ tin ta? Ta thấy..."
Đúng lúc này, kiếm quang loé sáng.
Nhìn thấy đạo kiếm quang này, Trương Tiến hoảng hốt.
Vù!
Trương Tiến muốn chạy nhưng kiếm của Diệp Quân đã đâm xuyên ấn đường của gã, máu tươi chầm chậm phun ra!
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Trương Tiến, hắn lấy một tấm truyền âm phù và nhẫn không gian từ trong tay của Trương Tiến, sau đó nhìn đại tỷ: "Chôn cùng luôn đi!"
Ba người đại tỷ thì ngây ra như phỗng!
Trương Tiến vẫn chưa chết hẳn, nhìn Diệp Quân chằm chằm, căm hận: "Ngươi dám giết ta! Ngươi lại dám giết ta! Ngươi không biết ông nội ta là Đại trưởng lão sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết! Vừa nãy Lý Thiên huynh đã nói cho ta biết rồi!"
Trương Tiến gào lên: "Thế mà ngươi vẫn dám giết ta!"
Diệp Quân thờ ơ: "Nếu không giết ngươi, ta sợ ngươi gọi ông nội ngươi tới đánh ta!"
Trương Tiến sững sờ, chết hẳn!
Lúc này, ba người đại tỷ đứng bên đi tới, Lý Thiên nhìn thi thể của Trương Tiến, do dự một lát rồi nói: "Dương huynh, huynh gây hoạ lớn rồi!"
Đại tỷ lạnh lùng nhìn Lý Thiên: "Cái gì gọi là đệ ấy gây hoạ? Không phải là chúng ta cùng làm à?"
Nghe vậy Lý Thiên vội nói: "Đúng đúng, là chúng ta, đệ nhỡ lời...!thật sự không có ý gì khác! Chỉ là nhỡ lời thôi, ngại quá!"
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: "Nếu chúng ta không giết hắn thì mọi người nói phải làm thế nào?"
Ba người im lặng.
Diệp Quân khẽ nói: "Hắn sẽ về tố cáo, sau đó chúng ta sẽ bị ông nội hắn gây khó dễ, mà ông nội hắn chắc chắn sẽ dùng đến thế lực của thư viện Quan Huyên để đối phó với chúng ta.
Còn về việc ai đúng ai sai, ta nghĩ bọn họ sẽ không thèm quan tâm.
Đến lúc đó, tình thế của chúng ta sẽ nguy hiểm hơn bây giờ vô số lần, đặc biệt là mọi người, mọi người còn có gia tộc, nói không chừng còn liên luỵ đến gia tộc của mọi người!"
Nói rồi, hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Giết bọn họ không phải để hả giận một lúc mà là để kịp thời ngăn tổn thất về sau!"
Kịp thời ngăn tổn thất về sau!
Nghe lời Diệp Quân nói, ba người đều lắc đầu cười.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không có gì sai!
Nếu để Trương Tiến này trở về thì mới thật là hậu hoạ không thể lường được!
Lúc này, Hứa Khâm bỗng nói: "Dương huynh, ta thấy có thể đẩy cái chết của hai người này lên đầu Tịch Huyền!"
Lý Thiên cũng khẽ gật đầu: "Ta thấy vậy cũng được! Dù sao Tịch Huyền vốn đã có thù máu với thư viện rồi, cộng thêm chuyện này cũng hợp tình hợp lý, thư viện không nghi ngờ gì đâu!"
Diệp Quân lại lắc đầu: "Bỏ đi!"
Hai người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: "Chúng ta và Tịch Huyền kia không thù không oán, làm vậy là vô đức!"
Nghe vậy Lý Thiên và Hứa Khâm định nói gì nhưng lúc này bỗng xảy ra một chuyện lạ, có hai đạo ánh sáng lạnh bỗng im hơi lặng tiếng xuất hiện chỗ họ đang đứng.
Diệp Quân thầm thấy kinh hãi!
Tốc độ nhanh quá!
Hắn không chần chừ, lập tức xuất kiếm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...