Mấy canh giờ sau, Diệp Quân, Hứa Khâm và Lý Thiên đã đến một vùng đất hoang vắng.
Ở đây, hắn lại gặp một người nữa, là một cô gái.
Cô gái cao ráo, mặc một bộ váy dài ôm sát người, bên eo có hai thanh đoản đao, trên cổ cô ấy có một vết sẹo.
Ánh mắt cô ấy hơi sắc bén, sắc như dao vậy.
Gặp cô gái, Hứa Khâm bỗng chạy tới, nhếch miệng cười: "Tứ đệ, lại đây, ta giới thiệu nhé, đây là binh đoàn trưởng của chúng ra, cũng chính là đại tỷ.
Gọi đại tỷ đi!"
Diệp Quân nhìn cô gái một cái, rồi ôm quyền chào: "Chào cô nương!"
Cô nương!
Hứa Khâm ngẩn người, vội nói: "Gọi đại tỷ!"
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Cô ấy...!trẻ quá! Gọi đại tỷ không hay lắm!"
Sắc mặt Hứa Khâm bỗng thay đổi, lúc này cô gái bỗng cười: "Trẻ à?"
Diệp Quân gật đầu, thành thật đáp: "Trẻ lắm!"
Cô gái nhoẻn miệng cười: "Dẻo miệng thật!"
Hứa Khâm sững sờ nhìn Diệp Quân.
Mẹ kiếp!
Hoá ra là đệ đang nịnh đầm à?
Cô gái bỗng hỏi: "Đệ là kiếm tu à?"
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái khẽ gật đầu: "Nếu đệ đã gia nhập binh đoàn đánh thuê của bọn ta thì đã là người mình rồi!"
Nói rồi cô ấy lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Trong nhẫn có hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên!
Diệp Quân khó hiểu: "Đây là gì?"
Cô gái cười nói: "Xem như là quà gặp mặt!"
"Ôi đệch!"
Hứa Khâm đứng bên cạnh nhảy cẫng lên: "Đại tỷ, sao lúc trước bọn đệ không có quà gặp mặt? Tỷ không công bằng gì cả!"
Đại tỷ thản nhiên nói: "Người ta không những đẹp trai mà còn biết cách nói chuyện, còn đệ thì sao?"
Hứa Khâm sa sầm mặt: "Trông mặt mà bắt hình dong không tốt đâu nhé!"
Đại tỷ cười: "Đệ giảm cân đi thì còn thuốc chữa!"
Hứa Khâm: "..."
Lúc này, Lý Thiên đứng bên cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Đại tỷ khẽ gật đầu: "Đi theo ta!"
Nói rồi cô ấy quay người đi về phía xa!
Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó đi theo.
Trên đường, hắn có nhìn về phía xa, cách chỗ mình một trăm trượng có một trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân tò mò: "Chúng ta sắp đi đâu?"
Đại tỷ cười đáp: "Tội Uyên!"
Tội Uyên!
Diệp Quân hơi sững sờ, sau đó hỏi: "Không phải đã nói là nơi đó rất nguy hiểm, rất loạn à?"
Đại tỷ gật đầu: "Đúng là rất nguy hiểm, cũng rất loạn, nhưng chúng ta cũng đâu có yếu!"
Hứa Khâm cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nhiệm vụ của chúng ta lần này là truy bắt một con yêu thú cấp Đế, nhưng theo đệ biết, trước nay con người và yêu thú sống rất hoà bình mà, không phải vậy sao?"
Đại tỷ: "Không chỉ có thư viện Quan Huyên mà cả Yêu tộc của Yêu Giới cũng truy nã con yêu thú cấp Đế này, con yêu thú này vì tu luyện mà nuốt cả một tiểu thành có mười mấy vạn người đang sinh sống! Điều này khiến thư viện tức giận nên bắt Yêu tộc phải có lời giải thích, để có câu trả lời cho thư viện, Yêu tộc đã phát lệnh truy nã con yêu thú này! Nhưng mà..."
Nói rồi cô ấy khẽ lắc đầu: "Cả thư viện và Yêu Giới đều không hề phái cường giả đi truy bắt con yêu thú cấp Đế này!"
Diệp Quân không hiểu: "Sao vậy?"
Đại tỷ cười: "Vì không đáng! Tuy thư viện có cường giả nhưng đó là yêu thú cấp Đế, sức chiến đấu phi phàm, bọn họ đã an nhàn quen rồi, sao dám đi vào chỗ gió tanh mưa máu? Còn về Yêu Giới, tuy yêu thú đó đã nuốt một toà thành của con người, nhưng thứ nó nuốt là con người chứ đâu phải là yêu thú, thế nên bọn chúng lại càng không đi truy sát đồng loại của mình".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Thư viện là người bảo vệ trật tự thế giới đấy!"
Đại tỷ cười khẽ: "Đối với đám quản lý thư viện, chỉ cần không ảnh hưởng tới chức vị và lợi ích của họ thì đừng nói là chết mười mấy vạn người, cho dù chết cả trăm vạn người, bọn họ cũng không quan tâm.
Nhưng nếu chuyện này để lọt vào tai tổng viện, tổng viện truy cứu trách nhiệm, uy hiếp đến địa vị của bọn họ, đệ có tin không, thư viện Quan Huyên của Trung Thổ Thần Châu sẽ có thể diệt trừ ngay con yêu thú cấp Đế này trong vòng nửa canh giờ!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đệ hiểu rồi!"
Đại tỷ mỉm cười, sau đó bước vào trong trận pháp dịch chuyển, ba người Diệp Quân cũng vào theo.
Trận pháp khởi động, bốn người biến mất.
Mười lăm phút sau, Diệp Quân cảm giác như mình đã dừng lại.
Hắn mở mắt ra, xung quanh hơi tối, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía cuối tầm nhìn, lờ mờ có thể thấy được một toà thành cổ, mà cũng chỉ có một toà thành cổ thôi.
Đại tỷ nói: "Đó chính là Tội Thành, là địa điểm an toàn duy nhất trong Tội Uyên, hơn nữa ở trong đây một ngày phải mất phí mười vạn kim tinh!"
Nghe vậy Diệp Quân thấy hơi đau ví!
Khiếp thật!
Cách kiếm tiền của người ở tầng lớp trên quá khủng bố!
Đại tỷ nhìn quanh bốn phía, khẽ hỏi: "Người đâu?"
Lúc này, một chàng trai bỗng từ phía xa lướt tới, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt bốn người.
Chàng trai nhìn đại tỷ: "Đi thôi!"
Nói xong gã quay người lướt về phía xa.
Bốn người đại tỷ lập tức đi theo.
Trên đường đi, đại tỷ nói: "Đây là người dẫn đường, hắn biết tung tích của con yêu thú cấp Đế kia!"
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, chàng trai kia đã dẫn bốn người tới một ngọn núi lớn, sau khi xuyên qua một mảnh rừng rậm, chàng trai bỗng dừng lại, gã chỉ vào sơn cốc xa xa: "Con yêu thú đó ở trong kia! Trước đây bị thương nặng, bây giờ đang dưỡng thương!"
Đại tỷ nhìn chàng trai: "Sau khi ta xác nhận sẽ trả tiền cho ngươi".
Chàng trai nhíu mày: "Bây giờ cô phải trả ta luôn!"
Đại tỷ bình tĩnh nói: "Nếu nó không có ở trong đó, chẳng phải ta mất tiền à?"
Chàng trai còn chưa nói gì, Diệp Quân đã kéo đại tỷ ra sau lưng, một giây sau, một thanh kiếm đã chĩa thẳng lên giữa trán gã: "Ngươi dám lừa bọn ta!"
Chàng trai bất giác nói: "Sao người biết..."
Nói đến đó, sắc mặt gã bỗng cau có, vội dừng lại.
Ba người đại tỷ đứng bên thì sắc mặt sa sầm!
Đây là một cái bẫy!
Diệp Quân nhìn chằm chằm chàng trai: "Ta chỉ thử mà thôi!"
Bị vạch trần, chàng trai cũng không tức giận, gã bỗng bật cười: "Ngươi rất thông minh, nhưng giây phút ngươi đặt chân vào đây đã định trước là ngươi phải chết.
Ngươi biết ta là ai không? Ta là..."
Diệp Quân thẳng tay đâm kiếm!
Bụp!
Đầu của chàng trai bị kiếm đâm xuyên, máu chảy như suối!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta không có nhu cầu biết ngươi là ai!"
Nói rồi hắn lấy nhẫn không gian của chàng trai, sau đó nhìn ba người còn lại: "Rút!"
Nói rồi bốn người quay lưng chạy!
Diệp Quân cũng thấy cạn lời, đến lúc này rồi, mẹ nó chứ, ta cần biết ngươi là ai làm gì?
Chàng trai ngã uỳnh xuống đất, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ngươi để ta nói hết câu được không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...