Hậu Duệ Kiếm Thần

Bởi vậy, việc chọn một người thân cận nhất của Diệp Quân làm người kế thừa Thượng Thanh Tông chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Thấy ông lão không nói gì, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều, nhanh nhẹn đáp: “Được”.

Thực lực của Thượng Thanh Tông này nhất định phải cực kỳ đáng sợ, tuy đối với hắn không có tác dụng lớn gì nhưng đối với mấy người bọn Diệp Khải thì hẳn sẽ rất có ích.

Sau khi trở về, hắn có thể cho Diệp Khải thành lập một Thượng Thanh Tông, làm tông chủ, nghe thế cũng thú vị đấy.

Thấy Diệp Quân đã nhận lời, ông lão mới cười bảo: “Tốt lắm”.

Nói đoạn, ông ta mở lòng bàn tay, có hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong một nhẫn không gian có phương pháp chế luyện Thượng Cổ Thần Khôi, một nhẫn không gian khác có chứa toàn bộ truyền thừa cùng với tài nguyên để kiến thiết lại Thượng Thanh Tông ta…”

Nói đến đây, ông lão liếc nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ: Người này sẽ không tham ô chứ?


Song, ông lão vẫn băn khoăn, bởi vì những tài nguyên Thượng Thanh Tông để lại quả thật quá hấp dẫn.

Dường như đoán biết được suy nghĩ của ông ta, Diệp Quân cười bảo: “Tiền bối cứ yên tâm, Diệp Quân ta đây không phải hạng người có lòng tham không đáy, ta đã nhận được ‘Thuật Thượng Cổ Thần Khôi’ của Thượng Thanh Tông thì đương nhiên cũng đã thấy thỏa mãn rồi, nếu còn tham lam hơn nữa, chẳng phải không bằng súc sinh sao?”

Ông lão nhìn Diệp Quân, thấy ánh mắt hắn sáng trong bình thản, giọng điệu hùng hồn khí phách, lo lắng trong lòng đã biến mất, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, một kiếm tu trẻ tuổi thế này lại không thích hợp nhận truyền thừa Thượng Thanh Tông, thật đáng tiếc.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối thấy cô nương đứng cạnh ta đây thế nào?”

Ông lão nhìn về phía Nam Cung Tuyết, thốt lên: “Đó là người trong lòng của cậu?”

Vừa nghe nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, Diệp Quân cũng xấu hổ lắm, vội giải thích: “Tiền bối hiểu lầm rồi. Ta và cô nương đây chỉ là chỗ bạn bè, ý của ta là, đã quen biết coi như cũng có duyên với nhau, tiền bối có thể chỉ bảo cho cô ấy chút không?”


Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết ngẩn ra, cô ấy thật không ngờ người này lại thay mình tìm kiếm cơ duyên. Nhìn Diệp Quân, lòng Nam Cung Tuyết chợt nổi lên một cảm giác khác lạ.

Ông lão nghe nói thế, bèn vuốt râu cười, nhìn Nam Cung Tuyết: “Cô nương mới chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thật là tài giỏi”.

Nói đoạn, ông lão dừng lại, mở lòng bàn tay, một chiếc ấn màu đen chầm chậm bay về phía Nam Cung Tuyết: “Chiếc ấn này gọi là Phược Thiên Thần Ấn, trong ấn có một trận pháp tuyệt thế gọi là Phược Thiên Trận, nếu kích hoạt nó, dù đối phương là Đại Đế cũng có thể vây bắt được”.

Có thể vây được cả Đại Đế!

Nam Cung Tuyết chấn động trong lòng, sắc mặt thay đổi, vội vàng vái một cái thật dài: “Cảm ơn tiền bối đã tặng”.

Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu nhóc, việc của Thượng Thanh Tông xin nhờ vào cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Xin dốc hết sức lực hoàn thành!”

Ông lão gật đầu. Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, năm ấy đã có chuyện gì xảy ra?”

Ông lão chỉ lắc đầu: “Một vài chuyện cũ mà thôi, không đáng nói”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui