Hậu Duệ Kiếm Thần
Bác Thiên Đạo điên tiết đến nỗi mặt đỏ rần rần.
Ai mà ngờ được trong lúc ông ta bế quan thì Bác Thiên Khuyết lại dẫn đám cường giả còn lại của tộc Bác Thiên truy sát Diệp Quân cơ chứ?!
Điên rồi à??!
“Thằng ngu!!”
Bác Thiên Đạo không kiềm được mà lại thét gào mắng chửi đến muốn nổ phổi.
Tộc Bác Thiên tuy đã tổn thất kha khá tộc nhân ở vũ trụ Quan Huyên nhưng vẫn chưa đến mức diệt tộc, chỉ cần tập trung phát triển là lại có thể chậm rãi khôi phục, nào ngờ Bác Thiên Khuyết bây giờ lại khiến cả tộc bị tiêu diệt!
Mả mẹ nó!
Sao mình lại có thằng hậu duệ đần độn đến vậy?!
Bác Thiên Đạo tức điên cả người.
Bác Thiên Liệt chần chừ hỏi: “Tộc trưởng, phải làm sao bây giờ?”
Bác Thiên Đạo im lặng với gương mặt xanh mét. Ông ta vốn định tiếp tục tu luyện, giờ thì cả tộc đều tan tành, nhà cửa cũng bị hủy diệt hết thảy.
Cơn tức trôi qua, thay vào là nỗi sợ.
Sợ hãi ăn sâu vào lòng Bác Thiên Đạo.
Ông ta biết, nếu ban nãy không nhanh chân bỏ chạy khi nhát kiếm kia lia tới thì bản thân cũng đã toi mạng rồi.
Sức mạnh của người phụ nữ váy trắng kia không tầm thường!
Bác Thiên Đạo trầm tư hồi lâu: “Còn tộc nhân sống sót không?”
Bác Thiên Liệt báo cáo: “Vẫn còn thế hệ nhỏ hơn ra ngoài rèn luyện từ trước, nhưng không nhiều”.
Bác Thiên Đạo nhắm mắt lại, ra lệnh: “Gọi chúng về một chỗ, mai danh ẩn tính, tập trung tu luyện cho tốt”.
Bác Thiên Liệt gật đầu: “Vâng”.
Bác Thiên Đạo: “Sao lần này chuyển thế, ta có cảm giác mình bị người khác xem như con…”
Bác Thiên Liệt thấp giọng thở dài.
Tộc Bác Thiên… Ai mà ngờ nói tuyệt diệt là tuyệt diệt cơ chứ?
Bác Thiên Đạo: “Xem ra phải dùng cách vô sỉ rồi”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo Bác Thiên Liệt biến mất.
Không lâu sau, một đốm sáng xuất hiện ở biên giới đã sụp đổ. Một cô gái áo trắng với dung nhan tuyệt thế xuất hiện, cau mày nhìn bốn phía: “Rốt cuộc là ai mà có thể phá hủy biên giời vũ trụ…”
Lại một cô gái áo xanh xuất hiện phía sau, dung mạo không thua gì người trước. Cô ta liếc nhìn xung quanh, cười hỏi: “Tỷ tỷ, đây chính là vũ trụ Thần Đạo mà các đời trước hay nói đến sao?”
Cô gái áo trắng đáp: “Ta không biết”.
Cô gái áo xanh: “Cần báo cho tộc nhân không?”
Cô gái áo trắng lắc đầu: “Tạm thời khoan đã. Chúng ta đi quan sát tìm hiểu nơi này tiếp xem, bằng không để tộc nhân lỗ mãng đến đây e rằng sẽ gặp họa”.
Cô gái áo xanh cười tự mãn: “Tộc Chiêm Đài chúng ta thì sợ ai cơ chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...