Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: “Đừng phân tâm, nào, cười đi!”
Nghe vậy, Diệp Quân cười lớn.
Hai bên đường, vô số người quay lại nhìn.
Không chỉ bên đường, mà ngay cả biển mây trên trời cũng chật kín người.
Đại hôn của Diệp Quân.
Người nào có điều kiện tới thì nhất định sẽ tới, dù sao đây cũng là sự kiện hiếm có trong vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân liếc nhìn đám người xung quanh, thấy không ít bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhìn thấy cha và ông nội, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ chỉ xuất hiện vào thời khắc quan trọng thôi sao?
Chắc là muốn giả bộ ngầu!
Nghĩ vậy, Diệp Quân bật cười, với tính cách của cha và ông nội, hoàn toàn có thể làm việc này.
Diệp Quân nhìn về phía bên phải cách đó không xa, có một cô gái đứng ở đó, vừa nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vô cùng vui mừng, vẫy tay gọi lớn: “Tỷ tỷ!”
Cô gái này chính là Diệp An.
Hôm nay Diệp An không mặc chiếc váy đỏ yêu thích thường ngày mà thay bằng một chiếc váy trắng, bớt sặc sỡ và thanh lịch hơn.
Thấy Diệp Quân vẫy tay, Diệp An bình tĩnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, không đáp lại.
Thấy Diệp An không trả lời, Diệp Quân tiếp tục vẫy tay: “Tỷ tỷ! Này, đệ ở đây, tỷ tỷ…”
Mọi người: “…”
Diệp An trừng mắt nhìn Diệp Quân, giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp.
Diệp Quân cười lớn, vị tỷ tỷ này hơi bạo lực, nếu Tháp gia đi theo An tỷ thì chắc một ngày sẽ bị đánh ba trận.
Diệp Quân không dám tiếp tục trêu tức tỷ tỷ, đành rời ánh mắt nhìn những người xung quanh, lúc này, mọi người lần lượt chúc mừng, Diệp Quân cũng không ngừng chắp tay cảm tạ.
Diệp Quân nhìn những đám mây, trên đó có rất nhiều bóng hình quen thuộc, bao gồm cả mấy người tiền bối An.
Mọi người trong Dương tộc đều ở đây.
Diệp Quân còn nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, hai đứa nhóc này đang liếm kẹo hồ lô, lúc nhìn thấy Diệp Quân, Nhị Nha vẫy tay nói: “Cháu trai, động phòng vui vẻ!”
Nghe Nhị Nha nói vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, hắn phải tìm cơ hội bảo Nhị Nha cô nương đổi cách gọi khác, ngày nào cũng gọi cháu trai, thật sự không thích hợp.
Lúc này, Tiểu Bạch lấy ra một quả bom, định bấm nút, thấy vậy, khóe mặt Diệp Quân giật giật.
Tên này lại muốn làm gì?
May là Nhị Nha đã ngăn lại, Nhị Nha nói: “Có thể đốt pháo bông, nhưng không thể dùng cái này!”
Tiểu Bạch vẫy móng vuốt nhỏ, biểu cảm rất khoa trương như đang biểu đạt cái gì đó.
Nhị Nha nói: “Ta biết quả bom này to hơn, nhưng cái này sẽ giết người!”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó tiếp tục vẫy móng vuốt.
Nhị Nha vỗ trán, cảm thấy hơi đau đầu: “Ôi chao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...