Lúc xưa mà Diệp Tiêu hồ đồ một chút thì số nhà họ Diệp hiện nay không đỏ vậy đâu.
Cũng chính vì vậy, tất cả thế gia và tông môn ở Nam Châu bây giờ đều dần dần trở nên nhân nghĩa hơn, dù có đệ tử trong tộc thiên phú kém hoặc vì vài nguyên nhân nào đó mà bị đình trệ trong việc tu hành thì bọn họ cũng sẽ không ghẻ lạnh vứt bỏ.
Ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện Diệp Quân thứ hai chứ?
Hơn nữa, đều là người nhà mình, không cần thiết phải chà đạp khi họ đang ở dưới đáy vực. Đặc biệt là lúc đối xử với người trong tộc, làm việc không được quá tuyệt tình, vạn sự phải chừa đường lui.
Trên đường phố, Diệp Quân cưỡi ngựa, một đoàn người chậm rãi tới Nạp Lan phủ.
Hai bên đường là các đệ tử Kiếm Tông, dẫn đầu là Trần Quan Tử, sau lưng y là Viên Cung và Tần Tuyết.
Hôm nay, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều có mặt ở đây.
Chẳng bao lâu, đoàn Diệp Quân đã tới Nạp Lan phủ, Nạp Lan phủ cũng đã giăng đèn kết hoa, hoành tráng tưng bừng.
Bấy giờ, Nạp Lan Ca chậm rãi bước ra, hôm nay Nạp Lan Ca đội mũ phượng khăn trùm đỏ, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng dung nhan của Nạp Lan Ca, ai ở Nam Châu không biết đâu chứ?
Hôm nay Nạp Lan Ca và Diệp Quân thật sự là trai tài gái sắc.
Lúc này, Nạp Lan Danh và một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hai người nắm tay Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân. Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Cha chỉ cần con đối tốt với con bé!”
Diệp Quân cầm tay Nạp Lan Ca rồi cùng cô quỳ xuống.
Thấy vậy, Nạp Lan Danh vội ngăn: “Không được, tuyệt đối không được…”
Diệp Quân hiện nay có thân phận gì?
Là vua của vũ trụ Quan Huyên!
Là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ!
Sao có thể tùy tiện quỳ xuống được chứ?
Nhưng Diệp Quân vẫn tiếp tục quỳ xuống, giây phút này, hắn chỉ là Diệp Quân, không phải là vua của vũ trụ Quan Huyên gì cả!
Hắn thật sự có thiện cảm với tộc Nạp Lan.
Hôm đó hắn tới đây từ hôn, tộc Nạp Lan không hề gây khó dễ gì hắn.
Thấy Diệp Quân quỳ xuống, Nạp Lan Danh chợt thấy căng thẳng, phải biết rằng vô số cường giả đỉnh cấp đang tập họp quanh đây.
Mà lúc này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca vái lễ long trọng với Nạp Lan Danh, Diệp Quân nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Ca”.
Nạp Lan Danh vội đỡ Diệp Quân dậy, khẽ cười: “Tốt! Tốt lắm!”
Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cũng tươi cười rạng rỡ!
Dưới tấm khăn trùm đỏ, thấy Diệp Quân tôn trọng cha mẹ mình thế này, Nạp Lan Ca cũng nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt lúc nhìn Diệp Quân lại càng chan chứa yêu thương.
Diệp Quân nắm tay Diệp Quân quay người rời đi, một chiếc kiệu mừng vội kê tới.
Nạp Lan Ca lên kiệu, Diệp Quân nhún người nhảy lên ngựa rồi cười lớn: “Đi thôi!”
Đúng lúc này, Diệp Khải vội gọi: “Diệp Quân ca, đợi đã!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...