Hậu Duệ Kiếm Thần
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, điểm này ta đã nghĩ không chu toàn”.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Mà đúng là ông ta cũng rất ngu xuẩn”.
Diệp Quân không biết phải nói gì.
Lát sau, Diệp Quân tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được một lát, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ta xem sách cổ ở đây đã khá nhiều, nhưng chưa từng phát hiện thời đại trước của nền văn minh Thần Đạo, trước nền văn minh Thần Đạo liệu còn có nền văn minh nào khác?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Có”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Đó là nền văn minh nào?”
Người phụ nữ bí ẩn kia nói: “Nền văn minh đó, chỉ có hai người biết”.
Diệp Quân trầm giọng: “Chân Thần và chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Đúng vậy, ta còn nhớ đại tỷ đã từng nói đến điều này, rằng trước thời đại văn minh Thần Đạo còn có nền văn minh khác, nhưng toàn bộ những ghi chép về nền văn minh đó đều bị chủ nhân bút Đại Đạo phong ấn hết”.
Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Người phụ nữ bí ẩn chỉ nói: “Không biết!”
Suy nghĩ một chút, Diệp Quân mới nói: “Xem sử ký nền văn minh chư thiên vạn giới, ta phát hiện một quy luật, đó là khi một thời đại lật đổ và thay thế một thời đại văn minh trước thì chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện không được hay ho cho lắm, vì thế vị chủ nhân bút Đại Đạo kia… chắc hẳn đã làm chuyện gì xấu rồi!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Ta nghĩ, cuộc đời ngươi lại sắp bị sắp xếp rồi”.
Tiểu Tháp cũng bất ngờ lên tiếng: “Hắn chưa bị sắp xếp nên mới dám nói như vậy đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta thấy vị chủ nhân bút Đại Đạo này là người mang khí phách phi thường, không phải hạng hẹp hòi gì, thiên tài tuyệt thế như vậy sao có thể để ý mấy lời của người thường? Hơn nữa, cá nhân ta vẫn luôn vô cùng sùng bái người đó, có thể sáng tạo ra một nền văn minh độc đáo như vậy, từ xưa đến nay có bao nhiêu người có thể làm được?”
Tiểu Tháp nói: “Bây giờ có nịnh bợ, người ta cũng không nghe thấy…”
Đúng lúc này, đạo ấn đột nhiên xuất hiện giữa hai chân mày của Diệp Quân, nó hơi chấn động một chút rồi lại chậm rãi biến mất.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tháp trầm giọng: “Hình như ông ta nghe được đấy!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Có thể thấy được, vị chủ nhân bút Đại Đạo này khá là thân thiện với tên nhóc đó”.
Tiểu Tháp đột nhiên hóa thành một bóng mờ, xuất hiện cách Diệp Quân không xa. Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Tháp, hỏi: “Tháp gia? Ngươi định làm gì?”
Tiểu Tháp lạnh nhạt nói: “Đọc sách!”
Nó quyết định phải đọc nhiều sách chút!
Có văn hóa thì nịnh bợ mới có tác dụng!
Không như mình, quanh đi quẩn lại chỉ biết nói: Ối chao, ngươi ngầu quá, thiệt quá đỉnh, vô cùng lợi hại luôn…
Nghe Tháp gia nói thế, Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười rồi tiếp tục đọc sách.
Vì thời gian trong tháp không giống dòng thời gian bên ngoài nên Diệp Quân ở trong tháp đọc sách mấy năm, ngoài việc đọc sách, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tu luyện, tuy cảnh giới kiếm đạo chưa tăng nhưng hắn cũng từ cảnh giới Nhân Tiên lên cảnh giới Địa Tiên, ngoài ra, một số kiếm kỹ và võ kỹ cũng được tăng mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...