Mọi người đứng thẳng người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca, ai nấy đều hưng phấn ra mặt.
Những giai thoại về Nạp Lan Ca và Diệp Quân đều đã được lưu truyền rộng rãi khắp thư viện.
Đặc biệt là chuyện khi xưa Diệp Quân mất hết tu vi, Nạp Lan Ca vẫn nhất quyết không rời xa.
Hiện nay, câu nói phổ biến nhất ở Nam Châu là, làm người đừng nên quá thực dụng, làm gì cũng nên chừa một đường lui thì hơn. Trước đây, nếu Nạp Lan Ca quá thực dụng thì hiện tại, có lẽ tộc Nạp Lan đã có một kết cục khác rồi.
Chu Phu vội vàng nói: “Nào, chúng ta vào thư viện hẵng trò chuyện sau”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Các học viên vội vã tách ra hai bên tạo thành một lối vào.
Chu Phu cùng Diệp Quân đi thẳng vào đại điện, nhưng đúng vào lúc này, chợt có một thiếu niên bước nhanh ra ngoài.
Thiếu niên kia đi tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, quỳ phịch xuống: “Nam Phong bái kiến viện trưởng, bái kiến Nạp Lan các chủ”.
Nam Phong!
Diệp Quân kinh ngạc, vì hắn không quen người này.
Hắn đang định lên tiếng thì Chu Phu đứng bên cạnh đã ngập ngừng nói: “Đó là người của nhà họ Nam, Nam Huyền!”
Nam Huyền!
Nghe Chu Phu nhắc, Diệp Quân lập tức nghĩ ra, nhà họ Nam à, hắn và nhà họ Nam trước đây cũng từng có chút ân oán cũ.
Diệp Quân nhìn Nam Phong quỳ trước mặt, hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Nam Phong vội nói: “Diệp viện trưởng, nhà họ Nam ngày ấy có mắt như mù, mạo phạm đến viện trưởng, xin viện trưởng tha thứ”.
Diệp Quân nhăn mày: “Ta chưa hề có ý định hỏi tội nhà họ Nam… Các ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
Nam Phong ngập ngừng muốn nói nhưng dường như lại không dám.
Chu Phu đứng bên khẽ thở dài: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, nhà họ Nam liền trở thành cái đích cho toàn bộ Nam Châu chửi bới, rất nhiều thế gia đã bắt tay nhau chèn ép bọn họ, hơn nữa, đám người đó còn lấy danh nghĩa thay viện trưởng trút giận nữa. Tình cảnh hiện giờ của nhà họ Nam rất khốn khổ”.
Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Năm ấy, sau khi chuyện giữa ta và Nam Huyền chấm dứt, nhà họ Nam có từng trả thù Diệp tộc không?”
Chu Phu lắc đầu: “Không hề, theo ta được biết, năm ấy khi mọi người lên đường tới Thượng Giới, gia chủ của nhà họ Nam không hề có hành vi trả thù Diệp tộc, ngược lại, ông ấy còn đích thân tới Diệp tộc, xin lỗi về việc Nam Huyền cố ý chĩa mũi dùi vào cậu nữa”.
Nghe vậy, Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nam Phong đang quỳ trước mặt: “Ân oán giữa ta và nhà họ Nam coi như đã chấm dứt từ sau khi Nam Huyền bỏ mạng, nhà họ Nam chỉ cần không phạm phải việc ác thì bất luận kẻ nào cũng không được cố ý chèn ép các ngươi nữa”.
Nam Phong kích động dập đầu thật mạnh, run run nói: “Cảm ơn viện trưởng! Đội ơn ngài!”
Lần này Nam Phong cũng coi như phải mạo hiểm cả tính mạng của mình để tới đây cầu xin, bởi nếu Diệp Quân mặc kệ chuyện đó thì kể từ hôm nay, nhà họ Nam sẽ triệt để biến mất.
Bởi vì mặc kệ chính là dung túng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...