Người đàn ông đang định nói tiếp thì Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Ta hiểu ý của tiền bối, đối với ta, Chân vũ trụ là xấu, ta sẽ không vì thích Bát Uyển mà cảm thấy Chân vũ trụ không còn xấu nữa. Nếu một vũ trụ đi xâm lược một vũ trụ khác mà không gọi là xấu xa thì cái gì mới là xấu xa? Đương nhiên, ta cũng biết Chân Thần của Chân vũ trụ rất mạnh, vì bà ta đại diện cho lợi ích của cả Chân vũ trụ, thế nên cứ chiến thôi, ai thắng người đó quyết định đúng sai!”
Người đàn ông cười ha hả: “Hay cho một câu ai thắng người đó quyết định đúng sai. Quan trọng nhất vẫn là thực lực! Giống như cô cô của cậu, bà ấy chưa từng tranh luận với ai điều gì, vì đối với bà ấy, chẳng có chuyện gì là một nhát kiếm không thể giải quyết được cả”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta thấy vậy rất tốt!”
Ở thế giới tôn sùng cái mạnh này, ngươi có thể nói đạo lý nhưng phải phân biệt đối tượng, đối với một số người, có nói lý đến đâu cũng như đàn gảy tai trâu.
Vì trong thế giới này, không phải con người nào cũng là người!
Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi nói: “Con đường tương lai của cậu còn khó khăn hơn cả cha và ông nội cậu, cố gắng nhé!”
Nói xong, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo.
Sắc mặt Diệp Quân chợt biến đổi, hắn vội nói: “Tiền bối, đừng vậy mà, suốt chặng đường ta đi qua đã khổ cực lắm rồi, đừng sắp xếp cuộc đời ta nữa”.
Người đàn ông nhún vai: “Cậu là người của bà ấy, thế nên không thuộc quyền quản lý của ta, mà bây giờ theo ta thấy, hình như bà ấy cũng không quản cậu nữa rồi, thế nên cậu phải cẩn thận đấy”.
Mặt Diệp Quân chợt đen như đít nồi!
Lúc này, người đàn ông lại nhấn mạnh: “Nhớ cẩn thận!”
Nói xong ông ta lập tức biến mất tăm hơi.
Nhớ cẩn thận?
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, ông ta có ý gì?”
Người phụ nữ bí ẩn không trả lời, Tiểu Tháp bỗng nói: “Theo lối cũ thì tám phần là cuộc đời ngươi sẽ bị sắp xếp. Cha với ông nội ngươi trước đây bị sắp xếp thảm luôn”.
Diệp Quân đen mặt, suy tư một lúc rồi nói: “Tháp gia, ta có thể vào trong tháp tu luyện, đúng không?”
Tiểu Tháp: “Đúng!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong hắn vào trong tháp luôn.
Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Ngươi không đi tìm kính Tuế Nguyệt trước à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Phải tu luyện trước, không có thực lực, dù tìm được Bát Uyển cũng không thể thay đổi được gì, chỉ khiến muội ấy càng khó xử hơn thôi”.
Lúc Bát Uyển tự sát, hắn đã tuyệt vọng.
Vì lúc ấy hắn không thể làm được gì cả.
Diệp Quân lại nói: “Lần này gặp được chủ nhân bút Đại Đạo cũng là nhờ mặt mũi của cô cô, ta vẫn luôn nghĩ, nếu không có cô cô, không có cha hay ông nội, thì ta là gì?”
Người phụ nữ bí ẩn im lặng.
Diệp Quân khẽ cười: “Thật ra chẳng là gì cả. Cả Tháp gia và tiền bối nữa, nếu không nhờ thân phận đặc biệt của ta thì ở trước mặt hai người, ta cũng chỉ xoàng xoàng thế thôi nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...