Hậu Duệ Kiếm Thần
Người phụ nữ trong luồng sáng im lặng.
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng: “Đại tỷ còn lựa chọn nào khác không? Tỷ ấy không có! Nếu tỷ ấy làm vậy là vì bản thân thì chắc chắn ta sẽ không ngần ngại mọi giá giết chết tỷ ấy, nhưng tỷ ấy vì mình sao? Tỷ ấy làm vậy là vì giữ cho nhiều người của thôn Thạch được sống hơn nữa!”
Nói rồi bà ta từ từ nhắm mắt lại: “Là tỷ ấy đã cứu tất cả chúng ta, mà chúng ta lại oán trách tỷ ấy, nhưng tỷ ấy chưa từng nói gì, cũng chưa từng giải thích, chưa bao giờ!”
Người phụ nữ trong luồng sáng lắc đầu: “Ta không hận tỷ ấy, ta biết tỷ ấy vì chúng ta, chỉ là ta cảm thấy những gì chúng ta làm sau này là không đúng”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng, lạnh lùng nói: “Nhưng ta thấy rất đúng. Thế đạo này không có thực lực mạnh mẽ thì sẽ bị ức hiếp, giống như khi chúng ta ở thôn Thạch vậy. Năm xưa chiến đấu với tộc Bác Thiên, nếu bên thua là chúng ta, ngươi đoán xem người của chúng ta sẽ bị đối xử như thế nào?”
Người phụ nữ trong luồng sáng im lặng.
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Khi chiến đấu cùng Thần Đạo, nếu chúng ta thua thì chúng ta sẽ thế nào? Còn cả trận chiến với Thanh Đế, trận chiến với Bàn Vũ Giới, với Vũ Trụ Kiếp nữa…”
Người phụ nữ trong luồng sáng chợt nói: “Nhưng ngươi không thấy là những chuyện chúng ta làm sau này giống như lũ đại yêu đối xử với chúng ta năm đó sao? Quân viễn chinh đi qua nơi nào, nơi đó một ngọn cỏ cũng chẳng còn…”
Nói rồi bà ta khẽ lắc đầu: “Chúng ta từng cảm thấy vận mệnh không công bằng, chúng ta phẫn nộ, nhưng sau này chúng ta phát hiện chúng ta phẫn nộ không phải vì không công bằng, mà là chúng ta ở vị trí bất lợi trong sự không công bằng. Không phải chúng ta muốn xóa bỏ sự bất công mà là muốn đặt mình vào vị trí có lợi trong sự bất công đó, rồi lại đi đối xử bất công với người khác”.
Nói đến đây, bà ta cười nhẹ: “Ở trên ta, chúng sinh bình đẳng, ở dưới ta, xử phạt theo thứ bậc”.
Thiếu niên giết rồng có thể mục đích cuối cùng của cậu không phải giết rồng, mà là sau khi giết rồng rồi thì sẽ trở thành con rồng đó.
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ trong luồng sáng: “Điều này thì có gì sai? Thế đạo này vốn là như vậy, kẻ mạnh làm vua, nếu chúng ta yếu thì phe bị ức hiếp bây giờ là Chân vũ trụ của chúng ta. Khi ấy chẳng lẽ kẻ thù của ngươi lại đến nói lý lẽ với ngươi? Đừng ngây thơ nữa được không?”
Người phụ nữ trong luồng sáng khẽ gật đầu: “Ta chưa bao giờ nói là ngươi và đại tỷ làm sai, ta chỉ không muốn dẫn dắt quân đội của Chân vũ trụ tàn sát khắp nơi nữa, vậy thôi”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm người phụ nữ trong luồng sáng: “Có phải ngươi cũng đã ngủ với cẩu nam nhân này rồi không?”
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ trong luồng sáng tức giận quát: “Con mẹ nó chứ, ngươi có biết nói chuyện không thế?”
Nói xong bà ta vung tay áo, một luồng sáng bắn về phía Chấp Kiếm Nhân!
Chấp Kiếm Nhân giơ tay lên chém xuống một kiếm.
Phập!
Luồng sáng đó lập tức vỡ tan!
Chấp Kiếm Nhân nhìn người phụ nữ nổi giận đùng đùng, khinh thường nói: “Từ Thụ thẳng thắn hơn ngươi nhiều, ngủ là ngủ, có gì không thể nói đâu?”
Người phụ nữ trong luồng sáng trầm giọng: “Có ngủ hay không thì liên quan gì đến ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...