Hậu Duệ Kiếm Thần
Kiếm Chấp Pháp.
Ánh mắt người phụ nữ không chứa bất kỳ cảm xúc gì, lạnh lẽo như một tảng băng.
Bà ta chính là Chấp Kiếm Nhân.
Kiếm tu mạnh nhất Chân vũ trụ hiện nay, cũng là thống lĩnh đương nhiệm của quân cận vệ.
Sự xuất hiện của bà ta khiến sắc mặt Âm Thần và ba Đại Đế đanh lại. Chấp Kiếm Nhân vốn có tiếng là vô cùng bí ẩn ở Chân vũ trụ, ngay cả một số cường giả thế hệ trước cũng không biết nhiều về lai lịch.
Chỉ biết bà ta là một trong những người đầu tiên đi theo Chân Thần.
Còn tên thật là gì thì không ai rõ.
Chấp Kiếm Nhân nhìn thời không trước mắt, chân mày khẽ cau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Âm Thần thấp giọng nói: “Trong người tên Diệp Quân có một cường giả bí ẩn, tỏa ra khí tức có phần quen thuộc với ta, có thể là…”
Bà ta dừng lại tại đây.
Chấp Kiếm Nhân im lặng một hồi rồi nói: “Các ngươi đi đối phó với vũ trụ Quan Huyên, thiếu niên kiếm tu nhân loại kia để cho ta”.
Âm Thần: “Vậy còn Bác Thiên Đạo…”
Chấp Kiếm Nhân thản nhiên nói: “Hoàng Hôn và Võ tướng đang lo liệu”.
Âm Thần chần chừ: “Người bí ẩn trong cơ thể Diệp Quân kia…”
Chấp Kiếm Nhân: “Sẽ biết là ai ngay thôi”.
Dứt lời, bà ta nhấc chân đi tới. Chỉ một bước đi mà khiến thời không nứt vỡ, sau đó một tia kiếm quang biến mất tại chỗ.
Chấp Kiếm Nhân đi rồi, Âm Thần im lặng một chốc rồi cũng rời đi.
Thật ra bà ta không muốn nhằm vào Diệp Quân nữa.
Bà ta đúng là căm hận nhà họ Diệp, nhưng bây giờ bà ta chợt phát hiện những người sau lưng hắn thật sự không hề đơn giản.
Ai nấy đều mạnh vô cùng!
Số lượng chỗ dựa cứ gọi là nhiều khủng khiếp!
Nếu cứ tiếp tục thì thể nào cũng gặp nguy hiểm, vì vậy nên trước đó bà ta không hề liều mạng đến cùng, chỉ làm hết sức mình mà thôi.
Âm Thần không nghĩ nhiều nữa mà rời đi, ba vị Đại Đế cũng nhanh chóng nối gót.
…
Trong một nơi mảnh thời không nọ, Diệp Quân đi lao đi với tốc độ cực nhanh, nếu không có quầng sáng nhạt đang bao bọc thì thân xác và linh hồn hắn đều không thể chịu nổi tốc độc này.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối thắng được Chấp Kiếm Nhân không?”
Người phụ nữ bí ẩn: “Không cho ngươi biết”.
Diệp Quân ngớ người.
Tiểu Tháp cũng hết ý kiến.
Nó chợt phát hiện ra từ khi vết thương lành dần, người này bắt đầu thích làm màu hơn trước.
Bỗng nhiên ở nơi xa có một tia sáng trắng lóa mắt hiện ra. Diệp Quân nhắm tịt mắt lại theo bản năng, một khắc sau đã bay xuyên qua nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...