Hậu Duệ Kiếm Thần
“Không được!”
Một người đàn ông tuổi trung niên phẫn nộ quát lớn với Liên Song trong điện.
Ông ta chính là gia chủ đương nhiệm, Liên Thành.
Liên Song hai tay nắm chặt, mặt đã hơi đỏ lên: “Chính cha đã dạy con làm người phải có nghĩa khí. Nay bạn bè gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Liên Thành trừng hắn ta: “Con có biết đối thủ của vũ trụ Quan Huyên là ai không? Là Chân vũ trụ!”
Liên Song điềm tĩnh đáp: “Thì đã sao? Diệp huynh đã và đang chống lại họ đấy thôi?”
Liên Thành cả giận: “Diệp huynh của con có một người cha vô địch! Con có sao?”
Liên Song chân thành đáp: “Con thấy cha cũng lợi hại lắm!”
Liên Thành tức xì khói: “Được con khen thật là quý hóa quá!”
Liên Song vội nói thêm: “Cha thường dạy con phải sống có nghĩa khí cơ mà, nay Diệp huynh gặp nạn mà con lại dửng dưng thì khác gì chỉ kết bạn cho có? Con sẽ đi một mình, tuyệt đối không liên lụy đến trong nhà”.
Liên Thành im bặt, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Liên Song do dự: “Cha… cha không nói gì tức là đồng ý rồi?”
Liên Thành nghiêm giọng, nói với vẻ phức tạp: “Đúng là sống trên đời cần nghĩa khí, nhưng tiền đề là phải có sức mạnh! Nhìn con xem, đến bảng Chư Thiên còn không vào nổi thì đi qua đó làm được trò trống gì? Cha cho con biết, ngay cả thiên tài bảng Chư Thiên cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt Chân vũ trụ!”
Liên Song nín thinh.
Cha nói phải, hắn ta không thể nào địch lại thiên tài của Chân vũ trụ.
Nói đúng hơn là chư thiên vạn giới lẫn mấy đại vũ trụ đều không có cách nào.
Liên Thành hạ giọng: “Ta biết ý của con, hiểu ý của con, nhưng đây là trận cá cược quá đắt đỏ giữa bọn họ, người thường chúng ta chỉ có thể đứng bên cổ vũ chứ không làm được gì”.
Liên Song khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Đoạn tiếp tục: “Vậy con đến đó giúp họ ra oai thanh thế được không cha? Cha yên tâm, con biết sức mình tới đâu, tuyệt đối sẽ không tham gia chịu chết”.
Liên Thành không nói gì.
Liên Song cười: “Dù gì tụi con cũng là bạn bè mà, không giúp Diệp huynh đánh Chân vũ trụ được nhưng cổ vũ thì vẫn được. Nay huynh ấy gặp nạn, nếu ngay cả việc này mà con cũng không làm được thì ngày sau làm gì còn mặt mũi mà gặp nhau?”
Sau một hồi im lặng, Liên Thành gật đầu: “Ta đi với con”.
Cho thấy ông ta không tin con mình như thế nào.
Liên Song chỉ đành cười khổ: “Vâng”.
Liên Thành: “Truyền lệnh xuống, cường giả từ cảnh giới Nhân Tiên trở lên của tộc ta lập tức tập trung tại đây!”
Liên Song cả kinh: “Cha! Cha đang…”
Liên Thành cười: “Đã cổ vũ thì chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta? Thế thì mất mặt quá!”
Chân vũ trụ mạnh thì mạnh thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...