Hậu Duệ Kiếm Thần
Bát Uyển nhìn Diệp Quân, hai tay siết lại, Diệp Quân vội nói: “Cô nương, đợi đã!”
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Ngươi còn dám tới đây à?”
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: “Ta có thể vào trong không?”
Bát Uyển không trả lời mà quay người tiếp tục nhóm lửa.
Diệp Quân chần chừ rồi bước vào trong căn nhà tranh, nhà không lớn, chỉ có ba cái bếp, ba cái nồi lớn và một cái ghế gỗ.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Bát Uyển, hắn nhìn cô gái trước mặt rồi nói: “Cô nương, ta tới đây không có ác ý nào cả!”
Bát Uyển nhìn Diệp Quân, hỏi: “Có gạo không?”
Gạo?
Diệp Quân sững người.
Bát Uyển nhíu mày: “Vẻ mặt của ngươi vậy là sao? Ngươi không ăn cơm hả?”
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Không có gạo, nhưng có thịt rồng, được không?”
Bát Uyển ngờ vực: “Thịt rồng là gì?”
Diệp Quân nhìn Bát Uyển: “Cô chưa từng nhìn thấy rồng à?”
Bát Uyển lắc đầu: “Chưa! Ngon không?”
Diệp Quân ngồi xuống trước mặt cô ấy rồi hỏi: “Ăn thử không?”
Bát Uyển vội vã gật đầu: “Được được!”
Diệp Quân lấy ra hai miếng thịt rồng, thấy hai miếng thịt rồng, mắt Bát Uyển sáng hẳn lên. Diệp Quân mỉm cười rồi bắt đầu nổi lửa nướng thịt rồng.
Bát Uyển ngồi trước bếp lửa, chốc chốc lại nhìn miếng thịt rồng đầy thèm thuồng, suýt chảy nước miếng.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hỏi: “Cô nương, bao lâu rồi cô chưa được ăn cơm?”
Bát Uyển suy nghĩ rồi đáp: “Lâu lắm rồi, bọn họ đều không chịu cho ta mượn gạo!”
Diệp Quân do dự rồi nói: “Cô chưa từng ra ngoài à?”
Bát Uyển: “Thế giới bên ngoài hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Bát Uyển: “Chưa!”
Diệp Quân ngờ vực: “Thế cô tu luyện bằng cách nào?”
Bát Uyển nhìn Diệp Quân: “Tu luyện hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ!”
Bát Uyển: “Ý ngươi nói là đánh nhau à?”
Diệp Quân nhìn Bát Uyển rồi gật đầu: “Đúng vậy!”
Bát Uyển nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt: “Đánh nhau mà cũng cần phải tu luyện hả? Chẳng phải muốn đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy thôi sao?”
Diệp Quân im lặng, trông cô nương này không giống đang nói dối.
Không tu luyện!
Trời sinh đã biết đánh nhau à?
Đương nhiên Diệp Quân không tin lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...