13: Công viên giải trí (2)
Công viên giải trí do nhà Sammon xây dựng là một khu vui chơi rộng hơn 500.000 m², tọa lạc tại khu vực sầm uất nhất Tokyo. Bao quanh nơi này chủ yếu là cao ốc, nói không ngoa thì đây đúng là nơi lý tưởng để thực hiện ám sát.
Sân thượng 1 tòa nhà 20 tầng
Nhóm 10 tên sát thủ vẫn đang chăm chú theo dõi mục tiêu. Tên thủ lĩnh sát thủ quan sát Nokoru qua kính bắn tỉa, cả người hắn căng thẳng, im lặng đợi thời cơ thích hợp tới gần.
-Các ngươi, không-muốn-sống.
Chúng kinh hãi quay lại, chỉ thấy, 1 thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo đứng giữa không trung, mái tóc đỏ theo gió tung bay, mùi máu tanh quanh quẩn trong không khí.
Tên thủ lĩnh kinh hãi nhìn Sakura. Không thể nào, tòa nhà này được người của hắn bảo vệ rất kĩ càng, làm sao cô ta có thể lọt vào đây?
Sakura nhàn nhạt nhìn hắn, hừ lạnh:
-Không cần phải kinh ngạc đến thế. Tất cả mấy tên đó đều bị ta xử lý hết rồi. Còn bây giờ…-Sát khí từ trên người tỏa ra, cô nhìn bọn chúng, thái độ bình thản như có như không-…đến lượt các ngươi.
Lời nói nhẹ tựa lông hồng rơi xuống, cánh tay liền đưa lên. Trong không trung, muôn vàn cánh anh đào đột nhiên xuất hiện, tập hợp thành lưỡi hái khổng lồ. Đám sát thủ còn chưa kịp phản ứng, đầu của chúng đã rơi xuống đất, đôi mắt mở to tràn đầy kinh hãi. Lưỡi hái đó chỉ nhẹ nhàng lướt qua, giống như đang chém bùn vậy, chẳng chút khó khăn.
-Trốn được sao? Cũng không tệ.
Phía sau cô, tên đầu lĩnh sát thủ đang đứng. Máu từ vết thương trên cổ nhỏ xuống, màu đỏ tươi ướt át song gương mặt vẫn như cũ bình tĩnh. Bất quá, hơi thở không ổn định đã bán đứng cảm xúc lúc này của hắn.
-Red Eye, có vẻ như ngươi đã sử dụng khá thuần thục con mắt đó rồi nhỉ.
-Tại sao ngươi lại ở đây?- Thủ lĩnh sát thủ-tay bắn tỉa với biệt hiệu "Red Eye" nhíu mày. Hắn không nhớ trong hồ sơ có nhắc đến người này.
-Lần này ta về nước, ngươi không nhận được thông tin sao? Mạng lưới của ngươi ngày càng xuống cấp đấy.
-Tên đó là lý do?-Red Eye hất cằm, nhìn về mục tiêu bên dưới.
-Ừ, nhưng không phải với danh nghĩa mục tiêu.
Hắn nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt khó hiểu. Nhưng thôi, công việc của các sát thủ khác, hắn không có tư cách can thiệp. Mà đối với kẻ trước mắt này thì càng không. Tòm mò có thể hại chết người mà.
-Để ta đi. Công việc của ngươi, ta sẽ không can thiệp.
Sakura nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi 1 câu không liên quan:
-Kẻ nào?
-Không nói được. Quy tắc trong nghề, ngươi biết mà.
-Vậy thì thứ lỗi.
Giọng nói của cô lần nữa vang lên, nhưng lần này là ở ngay sát phía sau hắn. Red Eye run lên, cảm nhận được tử vong đang tới gần. Nhưng trong tích tắc, hắn liền lấy lại bình tĩnh, bàn tay thuần thục rút súng, hướng nòng về phía sau, không do dự bóp cò.
-Ngu xuẩn.
Viên đạn vừa ra khỏi nòng, lập tức bị cánh anh đào chặn lại. Red Eye biết, hắn đã thua. À không, thực ra hắn đâu có cơ hội thắng chứ. Đứng trước người này, danh hiệu của hắn cũng chỉ như trò chơi mà thôi.
Bàn tay cô đặt sau gáy hắn, như tử thần đang kề ngay sát.
-Cho ngươi cơ hội cuối.
-Không thể.
-...- Từ lòng bàn tay cô, 1 cánh hoa xuất hiện.
-Lucifer, có kẻ muốn nhắm đến tính mạng của ngươi. Cẩn thận.- Red Eye nhắm mắt. Hắn biết, đây là kết cục khi đối đầu cùng Lucifer. Nhưng ít nhất, hắn cũng có thể giúp đỡ đôi chút cho người này.
-Cảm ơn ngươi.
Red Eye im lặng, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ. Cả cơ thể hắn ngã xuống, mơ hồ trên đầu có thể thấy 1 vết thương nhỏ. Nhỏ đến mức, không ai có thể nghĩ nó đã cướp đi sinh mạng của 1 sát thủ nổi tiếng. Bông hoa trên tay cô đã găm thẳng vào đầu hắn.
-Thật xin lỗi. Lần này nhiệm vụ, ta không thể để bất cứ ai cản trở.-Nhẹ giọng thì thào, chỉ trốc lát, cô lại trở về lạnh băng như cũ -Sao rồi?- Không nhìn ra sau, chỉ là hỏi 1 câu như vậy không rõ mục đích.
-Đã xong.- Shun xuất hiện từ phía sau cô, tùy ý nhún vai.
-…
-…
Đột nhiên, cả 2 đồng thời im lặng, ánh mắt chuyển sang vị khách không mời mà tới. 1 thân áo choàng đen bao lấy cơ thể, mũ trùm kéo sát che đi khuôn mặt. Điều duy nhất có thể thấy ở "hắn" là nụ cười không rõ cảm xúc. Sakura chán ghét nhíu mày, sau lưng cô hiện lên đôi cánh hồng phấn bằng hoa anh đào. Trong khoảnh khắc, cô đột ngột xuất hiện ngay trước mặt "hắn", ngàn cánh anh đào trong lòng bàn tay xoẹt qua. "Hắn" nhanh nhẹn tránh đòn, lập tức lùi lại 1 khoảng cách xa.
Nhìn mảnh vải đen giữa không trung, "hắn" trầm mặc chạm tay vào phần mũ bị rách.
-Đại tiểu thư nhà Sammon vẫn là tàn nhẫn như vậy nhỉ.
Sakura nhíu mày. Tại sao lại là "vẫn"? Cô và người này có biết nhau sao? Nhưng đồng thời, bàn tay cũng liên tục tạo thành ấn chú.
-Haha- Tiếng cười trầm thấp nhưng vẫn có thể nghe ra được là nữ- Lucifer, ngươi chẳng bao giờ thay đổi.-Câu nói cuối cùng là dùng truyền âm mật nói với Sakura.
Nghe vậy, sát khí trên người cô đột ngột tỏa ra, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. "Ngươi không được phép sống sót.". Khi những câu chữ này truyền đến "vị khách", thì Sakura đã xuất hiện ở ngay phía sau. Hoa anh đào trong tay nhắm thẳng về phía cổ, tuyệt đối không để cho đối thủ 1 con đường sống. Hắn ta, hay nên nói là cô ta mới đúng, vội vã xoay người, tuy là né thoát nhưng trên tấm áo choàng hiện lên 5 vết rách lớn.
Kẻ lạ mặt run rẩy, cảm giác sợ hãi lại lần nữa tràn về. Không cam tâm, thật sự là không cam tâm. Bao nhiêu năm như vậy, tại sao lúc nào cũng là người này? Chẳng lẽ, ông trời thật ưu ái cô ta (Sakura) sao?
Đột nhiên, 1 sợi xích khổng lồ túm lấy cô gái mặc áo choàng đen, ném cô ta về phía bức tường kết giới, nơi 1 kẻ lạ mặt đồng dạng trang phục chẳng biết xuất hiện từ bao giờ.
Xung quanh kẻ mới tới bỗng xuất hiện luồng gió là. Là Phong thuật của Shun! Nhận ra có điều bất ổn, hắn nhanh chóng nhảy lên, tránh thoát khỏi luồng gió.
-Dễ vậy sao.- Shun hừ lạnh, bàn tay khẽ phất. Cơn gió dưới sự chỉ huy của cậu biến thành 1 con rồng khổng lồ, điên cuồng đuổi theo tấn công đối thủ.
Kẻ lạ mặt dường như hiểu được, hắn không thể thoát khỏi chỗ này mà không chiến đấu. Lập tức, miệng lầm bầm đọc thần chú, từ trên tay hắn xuất hiện sợi xích khổng lồ tỏa ra luồng khí màu đỏ rực, cùng với hoa văn trên thân xích gợi lên cảm giác tàn ác.
-Quỷ Diệm xích!- Shun và Sakura không kiềm nổi kinh ngạc. Đứng hàng nhị phẩm trong Ác Ma binh khí, món đồ này chẳng phải đã biến mất từ lâu rồi sao?
Sợi xích liền tấn công về phía 2 người, đồng thời, Sakura cũng mở ra tấm lá chắn. Nhíu mày nhìn Quỷ Diệm xích liên tục giáng xuống tấm lá chắn, cô quay qua Shun. Hiểu ý cô, Shun khẽ gật đầu.
Quỷ Diệm xích đánh về phía 2 người, tấm lá chắn vỡ tan thành muôn vàn mảnh nhỏ. Nhưng khi bụi mù tan đi, thì Sakura và Shun chẳng thấy đâu nữa. Kẻ mặc áo đen hơi sững sờ, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh nhìn 2 cỗ lực lượng trên cao kia.
-Phong Vân kiếm, triệu hồi!
Trên tay Shun hiện lên 1 thanh kiếm lạ, lưỡi kiếm trong suốt khắc hoa văn của gió, bao bọc xung quanh là lớp khí màu lá nhàn nhạt.
Đôi mắt kẻ lạ mặt phát lạnh. Huy động sức mạnh, sợi xích trong tay hắn liên tục tấn công nhưng đều bị Shun chặn lại. Bóng người chợt lóe, cậu đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tàn nhẫn vung kiếm lên.
-Cẩn thận!
Cô gái mặc áo choàng đen hét lên, tay triệu hồi 1 con quái điểu. Nhưng nó còn chưa kịp xông lên đã bị Sakura chặn lại.
-Huyết vũ.
Từ trên trời, muôn vàn cánh anh đào điên cuồng đâm xuống, đâm thẳng vào người con quái điểu khiến cho nó chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi tức đổ rầm xuống. Và gần như ngay lập tức, Sakura đã đến trước mặt cô ta…
1 giây, chỉ thiếu đúng 1 giây nữa mà thôi là tử thần đã đem 2 kẻ lạ mặt đi. Nhưng ngay trước 1 giây đó, trong không gian kết giới đột ngột mở ra 1 lỗ đen khổng lồ, kéo cả 2 kẻ lạ mặt nào trong.
-Không gian chi môn!?- Ngay cả người bình thường vốn lạnh lùng như Sakura cũng phải kinh ngạc.
-Không phải!- Shun lắc đầu- Cái này thậm chí còn vượt trội hơn cả không gian chi môn bình thường.
-Vậy sao?- Sakura trầm mặc, hạ chân xuống sân thượng tòa nhà, thu lại đôi cánh trên lưng.-Dù sao, việc xuất hiện 2 kẻ có phép thuật hắc ám cùng Ác Ma binh khí Quỷ Diệm xích cũng nên điều tra thật kĩ.- Cô vừa nói, vừa phất tay thu lại kết giới.
-Ừ.- Shun gật đầu, đưa mắt nhìn những con người bên dưới. Bọn họ vẫn vui vẻ như vậy, giống như hết thảy vừa rôi chỉ là ảo giác.
Nhìn những cái xác đang từ từ phân hủy bởi thứ bột Sakura rải ra, Shun im lặng nhìn cô, chừng như đang suy nghĩ gì đó.
…
Bên dưới khu giải trí, 2 con người lặng lẽ dõi mắt lên nơi sân thượng kia. Chàng trai mặc dù mang nụ cười ôn hòa nho nhã, nhưng trên người lại mang theo khí tức tàn nhẫn. Ngược lại, cô gái mang khuôn mặt xinh xắn lại có vẻ xốc nổi cùng kiêu ngạo.
-Ngài Tokia…-Cô gái cúi đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
-Im đi!- Chàng trai lạnh lùng liếc mắt, gương mặt tuấn tú tái nhợt- Đã lấy được chưa?
-Dạ thưa, rồi ạ.
Chảng trai lần nữa dời mắt về bóng người tóc đó trên sân thượng, tay siết chặt vào phần áo đã thấm đẫm máu. Hừ, cũng may hắn vẫn đủ năng lực để tạo thành kết giới, bằng không đã sớm bị 2 người kia đuổi theo tiêu diệt rồi. Lạnh lùng xoay người, nhìn về không gian chi môn lần nữa mở ra.
-Năng lực của Sakura đã phát triển vượt bậc, Shun Kazumi cũng hoàn toàn không thua kém. Hãy báo cáo lại với người đó, đối thủ của chúng ta không chỉ dừng lại ở Sakura Sammon nữa, mà còn là thập đại gia tộc. Cần tuyệt đối đề phòng bọn họ.
-Dạ vâng!
2 bóng người, biến mất giữa dòng người đông đúc, vô thanh vô tức tựa như chưa hề xuất hiện.
…
Nhà chính đại tộc Sammon
-Spectra, anh cảm nhận được chứ?- Tachibana đứng bên cửa sổ, mắt lạnh nhìn bầu trời sau ô cửa kính.
-Có chứ!- Spectra nhấp ngụm trà, nho nhã mỉm cười. Nếu như chỉ nhìn qua, chắc chẳng ai nghĩ rằng người đàn ông nho nhã này chính là vị thủ lĩnh của đại tộc Sammon.
Nhìn thoáng qua Spectra, Tachibana lạnh nhạt khoanh tay,ánh mắt xa xăm không thể nhìn thấy đáy.
…
Nhà chính đại tộc Kazumi
-Thưa ngài..
-Ta biết rồi.-Thủ lĩnh đại tộc Kazumi dừng công việc tu luyện, bước ra khỏi căn phòng. Ánh mắt ông ta nhìn ra ngoài bầu trời. Ma thuật hắc ám nồng nặc đó chỉ bùng lên trong đúng 1 giây. Là ai đã áp chế nó?
…
Thập đại gia tộc, cả 10 vị đương gia ở khắp nơi trên toàn thế giới, giờ phút này đều không hẹn mà cùng hướng mắt lên bầu trời. Ma thuật hắc ám và kẻ đã áp chế nó... Rốt cuộc là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...