Bây giờ Hoàng hậu thành Thái hậu, "người cũ" bên cạnh cũng có cơ hội cá chép hóa rồng lần hai.
Liên Đình chớp lấy thời cơ hiến kế cho vị Thái hậu trẻ tuổi lần đầu chấp chính, sau khi Đông Xưởng được tái lập, hắn ngồi lên vị trí Chưởng sự.
Mới gần 20 tuổi mà hắn đã quyền cao chức trọng, tương lai xán lạn.
Nhưng có lẽ ông trời không thích nhìn hắn sống tốt nên muốn gây sự.
"Mặc dù 20 năm trước vận mệnh của huynh đã định sẵn là không thể dựa vào người thân, chịu đủ khổ từ gia đình, nhưng 10 năm đổi vận lớn, 5 năm đổi vận nhỏ, bây giờ chính là thời kỳ đổi vận lớn Mậu Thân của huynh.
Vật cực tất phản, huynh nhất định sẽ có một gia đình chân chính!" Đạo trưởng da màu lúa mạch cầm phất trần đuổi theo bạn tốt đến tận ngoài cửa lớn, để đối phương chú ý, hắn nhất thời nhanh miệng hô: "Ta không nói đùa với huynh đâu, Liên Cẩu Thặng!"
Một câu này quả nhiên hữu dụng, Liên đại nhân lập tức dừng bước quay đầu, đôi mắt hẹp dài hiện lên tia hung ác, nở nụ cười nửa miệng: "Huynh gọi ai?"
Bất Khổ:"!!!" Gió lớn, đóng cửa!
Cửa lớn đỏ son của đạo quán lấy tốc độ cả đời khó gặp mạnh bạo khép lại, tiếng khóa cửa “lạch cạch” vang lên, để lại vài chiếc lá rụng bay phất phơ ngang qua.
Cái khác thì đại sư Bất Khổ không giỏi, nhưng bộ môn “nửa đường bỏ chạy” lại học thành tài.
"Chậc." Liên Đình cười nhạo một tiếng.
---------------------
Ngày hôm sau, Liên Xưởng công được cả đám người tiền hô hậu ủng vây trước ngựa, cứ thế trơ mắt nhìn một vệt trắng từ một quán nhỏ ven đường bên cạnh đột ngột vọt lên, suýt chút nữa làm ngựa kinh sợ.
Xung quanh chợt ồ lên.
May mà tay Liên Đình vững vàng siết chặt dây cương mới kịp thời khống chế được con ngựa dưới thân.
Không cần Liên đại nhân mở miệng đã có kẻ nịnh nọt chạy đến cao giọng trách cứ: "Kẻ nào có mắt như mù? Dám va vào ngựa của đốc chủ? Còn không mau bắt lấy tên trộm này!"
Nhứ Quả cũng bị dọa sợ, căn bản không nghe rõ người bên ngoài nói cái gì, trong mắt bé chỉ có con ngựa bờm đỏ cao lớn.
Toàn thân bé cứng ngắc, suýt thì quên cả thở, nhưng bản năng nhận cha vào thời khắc này đã thay bé trả lời: "Cha, con là Nhứ Quả mà." Nhứ Quả rất tự tin, bởi vì mẹ nói cha chắc chắn có thể nhận ra bé.
Trong mắt người ngoài, một màn này chính là Nhứ Quả mặt không đổi sắc, uy vũ bất khuất, trước mắt bao người mà dám vang dội gọi cha.
Trước công chúng, một tiếng không cao không thấp này lại vô cùng nổi bật, nổ tung trong đầu mọi người.
Bọn họ cố gắng khống chế nét mặt, không muốn lộ vẻ quá mức chấn động nhưng lại không tìm được từ nào phù hợp để diễn tả nội tâm nên đành nín thở, mặc cho sự yên lặng chết chóc bao phủ xung quanh.
Không cần biết đứa trẻ này nhận lầm người thật hay đang thấy sang bắt quàng làm họ, hoặc là người khác cố ý sắp xếp nó đến trào phúng Liên xưởng công, tóm lại đều không khác gì ông cụ chán sống mà đi thắt cổ, nói không chừng một khắc sau sẽ thấy máu tươi rơi tại chỗ.
Liên Đình trên ngựa ngược lại có chút buồn cười.
Từ khi Đông xưởng được mở lại, tay hắn nắm quyền hành, trong triều người người cảm thấy bất an, thấy hắn không phải run lẩy bẩy thì là lạnh lùng quan sát, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được một người dám lừa hắn.
Đúng, lừa gạt, Liên đại nhân rất chắc chắn, bởi vì thời cơ Nhứ Quả xuất hiện quá khéo.
Hôm qua Bất Khổ vừa nói mệnh hắn sẽ có một đứa con trai, hôm nay con trai đã chủ động đưa tới cửa, nếu chuyện này không phải do Bất Khổ ngốc nghếch kia sắp xếp thì Liên Đình hắn sẽ đổi lại tên Liên! Cẩu! Thặng!
Liên đại nhân ung dung nghiêng người về phía trước, híp mắt nhìn đứa bé chắn trước ngựa, cười nhạt nói: "Thú vị, ngươi nói ngươi là con tạp gia?"
Thật ra chỉ cần hơi quen biết với Liên Đình một chút là có thể nghe ra hắn cố ý nhấn mạnh "tạp gia", từ tự xưng của thái giám, cũng biết hắn đang cho Nhứ Quả một đường lui.
Chỉ cần Nhứ Quả thuận thế nói một câu nhận nhầm, hắn sẽ tha cho bé một lần.
Không có lý do gì cụ thể, có lẽ đơn giản là vì hôm đó tâm trạng Liên Đình tốt, cũng có lẽ chỉ là do đứa bé trước mắt này khá dễ thương.
Tóm lại, hắn không cần thiết phải vào hùa theo tên lưu manh Bất Khổ kia.
Nhưng Nhứ Quả còn quá nhỏ, không có khái niệm về thái giám, cũng không hiểu nghĩ của “tạp gia”, bé chỉ một lòng một dạ nhận cha.
Thật ra bé hơi sợ hãi, Liên đại nhân trước mắt đẹp thì đẹp thật, còn không giận tự uy, khí thế kinh người, lại thêm phản ứng của mọi người tại hiện trường ảnh hưởng khiến Nhứ Quả không khỏi nuốt nước miếng.
Ngay khi sắp chùn bước, bé lại nhớ tới lời mẹ nhắc rất nhiều lần bên tai như thể hận không thể đập nát, hòa những lời ấy vào trong máu xương của bé.
Mẹ Nhứ Quả nói: "Cha con là người rất tốt, chẳng qua bọn ta không hợp nên mới tách ra."
"Nhưng hắn hẳn là rất thương con, hàng năm đều gửi tiền và viết thư.
Nhưng không thương cũng không sao, Nhứ Quả của chúng ta đã lớn, có thể tự yêu thương bản thân đúng không?"
"Thân phận của cha mẹ đều có chút đặc biệt, lần này con đến kinh thành chắc chắn sẽ gặp khó khăn trắc trở, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con nhất định phải nhận cha ở nơi đông người..." Nếu Nhứ Quả đến một mình, bé có thể sẽ không gặp được cha.
Mẹ nói rất nhiều điều, thật ra Nhứ Quả nghe không hiểu gì cả, nhưng bé là bé ngoan, mẹ nói gì thì bé làm cái đó.
Thế là Nhứ Quả tỉnh tỉnh mê mê gật đầu với Liên Đình, cứ thế nhận cha giữa đường, động tác dù chậm chạp nhưng lại rất kiên quyết.
Không ít quần chúng vây xem hít khí lạnh, nhìn Nhứ Quả như đang nhìn một thi thể.
Nhứ Quả tiếp tục “thủ tục nhận cha”, móc tín vật khỏi túi: "Đây là tín vật".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...