Chu thứ nhân đã chết, cũng tra ra là tự sát, dường như mọi chuyện đã chìm xuống, tuy hoàng thượng sẽ điều tra, nhưng nàng biết rõ hắn sẽ không nói kết quả cho nàng.
Đáng tiếc không tìm ra được người chủ mưu kia.
Chẳng qua phạm vi thật nhỏ, Kỷ Trà Huyên nắm chặt tay, nàng sẽ tìm ra kẻ đó.
Người kia làm vậy, cũng chỉ vì coi trọng quyền quản lý hậu cung mà thôi. Hoàng hậu chủ động ủy quyền, hơn nữa cho dù bọn họ bị đánh ngã, quyền quản lý hậu cung cũng không thể trở lại trong tay nàng ta, cho nên có hiềm nghi nhỏ nhất, nhưng cũng phải chú ý.
Thừa lại, Kỷ Trà Huyên chỉ cần suy nghĩ cẩn thận sau khi nàng cùng Thục phi ngã, aisẽ có lợi là được.
Đức phi muốn ra ngoài cầu phúc, cũng không thể quản lý hậu cung, nhưng cũng có khả năng nàng ta muốn đối phó nàng, cho nên cũng khá đáng nghi. Còn lại có thể thay nàng cùng Thục phi quản lý hậu cung là Ninh quý tần cùng tam tần, nghĩ như thế nào đều có khả năng.
Ninh quý tần cùng Tuệ tần là người mới được sủng ái, ở trước mặt hoàng thượng cũng có tiếng nói, Ngụy tần cùng Ngô tần là người cũ, nếu hoàng hậu nói bọn họ chững chạc có tư lịch cao, cũng có khả năng lướt qua Ninh quý tần cùng Tuệ tần.
một màn sương mù hiện ra trong lòng nàng, khiến nàng mệt mỏi.
"Hoàng thượng giá lâm."
Kỷ Trà Huyên giật mình, không nghĩ ngợi nữa, sau đó đi ra ngoài.
Mới ra nội điện, đã thấy Triệu Tồn Hi đi tới.
"Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi nói: "Miễn lễ."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi thấy Kỷ Trà Huyên cúi đầu đứng một bên, cảm thấy thật kinh ngạc. Nếu là lúc trước, nàng đã sớm đi tới hầu hạ.
hắn vươn tay bắt lấy tay Kỷ Trà Huyên, nói: "Tại sao mát như vậy?"
Tay Kỷ Trà Huyên động đậy, trong ngày hè như lúc này, tay nàng mát cũng không có vấn đề gì.
Kỷ Trà Huyên bình tĩnh lại, nói: "không biết hoàng thượng đến, tần thiếp thất lễ."
Triệu Tồn Hi xem nàng đã dỡ tóc dài xuống, lúc này mới giật mình nàng vội vàng đi ra nghênh đón.
"Nàng chuẩn bị ngủ sao?"
Kỷ Trà Huyên lắc đầu: "Thiếp vừa gặp thái y."
Triệu Tồn Hi vỗ tay nàng, nói: "Ăn tối chưa?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp ăn rồi."
Triệu Tồn Hi mỉm cười nắm tay nàng đi vào trong, cửa sổ trong phòng đang mở ra.
"Ngày hè mặc dù nóng, nhưng buổi tối không nên mở tất cả cửa sổ ra."
Triệu Tồn Hi buông tay ra, sau đó ngồi trên ghế quý phi.
Kỷ Trà Huyên vừa nghe, vội vã đóng cửa sổ lại.
Sau khi đóng ba cánh cửa sổ, nàng hỏi: "Hoàng hậu nương nương có mạnh khỏekhông? Chuyện tối nay tần thiếp suy nghĩ không chu đáo, quấy rầy hoàng hậu nương nương."
Triệu Tồn Hi nói: "không trách nàng, nàng cũng xử lý ổn thỏa rồi, Phùng ma ma đến bẩm báo nắm giữ chừng mực rất tốt."
Kỷ Trà Huyên sớm biết, nếu hoàng thượng không ở cùng hoàng hậu, hai người cũngkhông thể đến cùng nhau.
"Còn may là Phùng ma ma."
Triệu Tồn Hi mỉm cười.
"Thân thể nàng không thoải mái sao? Thái y nói sao?"
Kỷ Trà Huyên buồn bã nói: "Tần thiếp không ngủ được nên cho Lí thái y viết phương thuốc an thần cho thiếp."
Triệu Tồn Hi nghe Kỷ Trà Huyên bẩm báo chi tiết, trong lòng cũng có nhiều ý tưởng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người chết, thậm chí có thể nói nàng gián tiếp hại chết, cuối cùng cũng không bị hậu cung làm hỏng hoàn toàn.
"không cần suy nghĩ nhiều, nàng ta cũng bị trừng phạt đúng tội."
Kỷ Trà Huyên cúi đầu không nói.
Triệu Tồn Hi kéo tay nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, nói: "Nghe lời, không cần suy nghĩ nhiều."
Giọng nói dịu dàng, làm người ta yên tâm.
Kỷ Trà Huyên dựa vào ngực hắn, trong lòng kính nể thủ đoạn của Triệu Tồn Hi. Nếukhông phải nàng vẫn duy trì tỉnh táo, sau lần quan tâm săn sóc an ủi này của hoàng đế, chỉ sợ sẽ hoàn toàn mê muội.
Giọng nói nàng mang theo tiếng khóc: "Tần thiếp thật sự không nghĩ qua sẽ khiến nàng ấy tự sát..." Chẳng qua muốn khiến nàng ta cùng Khiêm dung hoa hoàn toàn rơi xuống mà thôi.
"Trẫm biết."
Kỷ Trà Huyên càng úp mặt sâu hơn, ôm lại Triệu Tồn Hi thật chặt, Triệu Tồn Hi cảm giác người trong lòng hắn run rẩy.
không biết qua bao lâu, Kỷ Trà Huyên thoát khỏi vòng ôm của hoàng đế, nàng đứng dậy hành lễ, nói: "Xin hoàng thượng đi thăm các tỷ muội khác."
Triệu Tồn Hi nói: "Hôm nay là ngày nàng được sắc phong, vì sao?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Hôm nay tần thiếp hơi hoảng hốt, chỉ sợ không thể hầu hạ hoàng thượng."
Triệu Tồn Hi nhướng mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên vẫn giữ tư thế hành lễ như trước.
"Nàng hi vọng trẫm đi nơi nào?"
Kỷ Trà Huyên không nói lời nào, nàng sao có thể nói chuyện này.
Triệu Tồn Hi nói: "không cần suy nghĩ nhiều, mấy ngày trước không phải nàng đanghọc chơi cờ sao, hôm nay trẫm tự dạy nàng như thế nào?"
Lúc này Kỷ Trà Huyên mới ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có thể thấy được hơi nước, nàng lo lắng nói: "Tạ ơn hoàng thượng." Nàng không từ chối nữa. Khó được hắn hạ mình an ủi người khác, nếu nàng còn không biết điều, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện.
Kỷ Trà Huyên đứng dậy, vội vàng gọi người vào.
Người hầu chậm rãi mang quân cờ lên, hai người bắt đầu đặt cờ.
Khả năng chơi cờ của Kỷ Trà Huyên cũng không kém, hơn nữa từng bước mạnh mẽ vang dội, làm cho người ta đau đầu.
Nhưng Triệu Tồn Hi lại rất nhàn nhã đặt cạm bẫy, sau đó bất ngờ ăn một phiến quân cờ lớn của nàng.
Thua ba ván, Kỷ Trà Huyên cũng không muốn chơi nữa.
Triệu Tồn Hi cười nói: "không đủ khéo léo."
Kỷ Trà Huyên nói: "Tần thiếp sẽ nỗ lực."
Triệu Tồn Hi vươn tay, ra hiệu cho nàng lại bắt đầu, tuy Kỷ Trà Huyên thường xuyên thua, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật sảng khoái, so với Ninh quý tần có trình độ gần với hắn, còn cảm thấy sảng khoái hơn.
Triệu Tồn Hi thích mạo hiểm, cách chơi cờ hăng hái dứt khoát, mặc dù trước đó, hắnsẽ bày ra vô số cạm bẫy. Mà Ninh quý tần rất nguội lạnh, nước cờ êm ả, tuy có thể cùng hắn chơi cờ thật lâu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy mất mặt.
Kỷ Trà Huyên nhìn sắc trời, nói: "Hoàng thượng, ngày mai ngài còn phải vào triều, nên nghỉ ngơi."
Triệu Tồn Hi buông quân cờ trong tay xuống, hỏi: "Nàng ngủ được sao?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Chơi cờ cùng hoàng thượng thiếp cũng suy nghĩ mệt mỏi."
Triệu Tồn Hi cười khẽ, nói: "Cũng tốt."
Kỷ Trà Huyên nhanh nhẹn hầu hạ hắn thay quần áo, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai người chỉ im lặng nằm trên giường. Cảm giác người bên cạnh đang ngủ, Kỷ Trà Huyên mở mắt ra không biết suy nghĩ gì.
Đột nhiên, người bên cạnh xoay người, Kỷ Trà Huyên vội vàng nhắm mắt lại.
thật lâu sau, người bên cạnh lại không có động tĩnh gì, nàng mở to mắt ra.
Rất nhanh, nàng cũng hoảng hốt, bởi vì người bên cạnh nàng cũng trợn tròn mắt nhìn nàng.
Thân thể bị ôm lấy, Kỷ Trà Huyên lại nhắm mắt lại.
Triệu Tồn Hi thấy vậy, cũng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Kỷ Trà Huyên đột nhiên tỉnh lại, nhìn trướng mành, trong lòng nàng hơi thả lỏng. Cảm giác có người ôm nàng, nàng cũng ngủ tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đã hơi sáng, Triệu Tồn Hi mở to mắt, hắn đứng dậy.
Tiếng động rất nhẹ, thậm chí không đánh thức Kỷ Trà Huyên.
Cuối cùng khi người hầu đi vào hầu hạ, Kỷ Trà Huyên vẫn tỉnh dậy, rõ ràng thấy được nét mỏi mệt trên khuôn mặt.
Triệu Tồn Hi thấy nàng muốn đứng lên hầu hạ, nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, hôm qua nàng cũng không ngủ yên."
Kỷ Trà Huyên thấy hắn được người hầu hạ không sai biệt lắm, bèn gật đầu.
Nhìn theo Triệu Tồn Hi ra cửa, Kỷ Trà Huyên lại nằm xuống, một đêm không ngủ, thậtmệt mỏi.
không biết từ lúc nào, trời đã sáng hẳn.
Kỷ Trà Huyên dụi mắt, sau đó gọi cung nữ vào.
Sau khi làm xong, Kỷ Trà Huyên trang điểm thật tinh thần.
Nàng muốn đi gặp hoàng hậu, cho nên cần trang điểm long trọng một chút.
"Nương nương, Ninh quý tần cầu kiến." Lục Châu ở bên ngoài thông báo.
Đến thật nhanh.
Kỷ Trà Huyên nói: "Cho nàng ta chờ bên ngoài điện."
"Vâng! Nương nương."
Chi Thảo giúp Kỷ Trà Huyên đeo trang sức, nói: "Ninh quý tần cũng quá nóng vội."
Phùng ma ma nói: "Xử lý chuyện trong cung, ai cũng nóng vội, chỉ có nương nương dường như không quan tâm."
Kỷ Trà Huyên nói: "Trải qua chuyện tối hôm qua, bản cung sao còn thích chuyện xấu này, chỉ hy vọng về sau không cần khiến hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương thất vọng."
Trong phòng yên tĩnh lại, Tử Châu đang giúp Kỷ Trà Huyên chải đầu cũng dừng lại mộtchút.
"Tam hoàng tử ngủ ngon không?" Kỷ Trà Huyên hỏi.
Phùng ma ma cười nói: "Chỉ biết nương nương sẽ hỏi, nô tì mới thăm tam hoàng tử trong sườn điện trở về, bây giờ vẫn đang ngủ say."
Kỷ Trà Huyên cười dịu dàng hơn.
"Đợi tam hoàng tử tỉnh, ôm hoàng nhi tới cho bản cung nhìn một cái."
Phùng ma ma vừa khéo hoàn thành động tác trên tay nói: "Nô tì sẽ đi dặn ngay."
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Phùng ma ma vừa đi, Chi Thảo lấy đến một hộp son, hỏi: "Hôm nay hoàng thượng vừa ban thưởng xuống ‘khuynh hà’, nương nương muốn dùng thử sao?"
Kỷ Trà Huyên cầm lấy, hòm thật nhỏ, lại được khảm châu ngọc quý báu, thoạt nhìn khéo léo mà tinh xảo.
Mở ra nắp đậy, màu son kiều diễm hơn hoa khiến người ta không thể không khen mộtcâu son tốt.
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng chấm ra một ít, là son cực phẩm rất đẹp, hơn nữa mùi rấtnhẹ, thậm chí sẽ không dễ dàng trôi đi.
"Đây là son do nước Vân La dâng lên, nghe nói hàng năm cũng chỉ có sáu hộp, nô tì nghe nói, trừ hoàng hậu nương nương có hai hộp, cũng chỉ có Cung Đức phi cùng Thục phi, nương nương có."
Kỷ Trà Huyên thản nhiên nói: "không phải còn giữ lại một hộp sao?"
Chi Thảo im miệng, một hộp kia, không cần nghĩ cũng biết ban cho người dưới nương nương.
Tử Châu nói: "Trưởng công chúa Lưu Hi cùng phò mã phải về kinh thành, nàng ấy thích đùa nghịch son nhất, thái hậu cùng hoàng thượng luôn sủng nàng ấy, thừa lạimột hộp tất nhiên dành cho trưởng công chúa."
Kỷ Trà Huyên quay đầu lại: "Tin tức này truyền đến từ chỗ nào?"
Tử Châu nói: "Bộ Lễ chắc sẽ nhận được tin tức."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, cũng không nói tiếp.
Kỷ Trà Huyên đưa son cho Chi Thảo, nói: "Cứ cất đi trước đã."
Chi Thảo không hiểu rõ ý Kỷ Trà Huyên, nhưng nàng vẫn nghe lời làm theo.
Tử Châu rốt cục giúp trang điểm Kỷ Trà Huyên xong, người trong gương thoạt nhìnthật xinh đẹp quý giá, có khí thế mạnh mẽ hơn trước kia nhiều.
Bên ngoài, Ninh quý tần im lặng chờ đợi, nét mặt nàng ta thật nhàn nhã, thực ra trong lòng vẫn rất sốt ruột.
Đợi khoảng một canh giờ, cuối cùng người nàng ta chờ cũng đến.
"Tần thiếp bái kiến Giản thục nghi."
Kỷ Trà Huyên ngồi vào ghế chủ vị, nói: "Quý tần miễn lễ."
"Tạ ơn thục nghi nương nương."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nhìn Ninh quý tần, nói: "Sắc mặt Ninh quý tần cũng không tệ."
Ninh quý tần cũng là người hiểu rõ, nàng ta đáp lại: "Dạo này trong cung có nhiều việc vui nhiều phúc khí."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, nói: "Trong cung thật sự có nhiều việc vui, nhưng hôm qua lại xảy ra chuyện không tốt, quý tần đã nghe nói chưa?"
Ninh quý tần dường như không hiểu rõ chân tướng, nói: "Còn xin nương nương cho tần thiếp biết!"
Kỷ Trà Huyên gục đầu xuống, diễn cũng thật giả.
Nàng phong tỏa tin tức, nhưng không thể che giấu được cơ sở ngầm của các vị nương nương có địa vị cao.
"Đan dung hoa... không, chắc phải gọi là Chu thứ nhân đi, bản cung đã đưa nàng ta đichùa Pháp Hoa."
Ninh quý tần hoảng sợ, nàng ta biết Đan dung hoa đã chết, nhưng không biết chuyện nàng ta bị đưa đi chùa Pháp Hoa. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thục phi bị phạt giam lỏng, Khiêm dung hoa còn quỳ gối ngoài toà. Chỉ có Giản thục nghi, không có chuyện gì, ngược lại được trao tặng quyền to, sự việc này vốn đã không thể tin nổi, khiến nàng cực kì cảnh giác. Nhưng bây giờ nghe được tin tức Đan dung hoa bị biếm thành thứ nhân, thậm chí còn bị đưa đi chùa Pháp Hoa, trong lòng nàng ta càng dâng lên cảm giác quái dị.
"Quý tần đến theo ý chỉ của hoàng hậu nương nương sao?"
Ninh quý tần còn chưa suy nghĩ rõ ràng, nghe Kỷ Trà Huyên hỏi, nàng ta chậm rãi gật đầu.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: "Vậy cũng tốt, có quý tần, bản cung cũng thoải mái hơn."
Ninh quý tần vội vàng nói: "Tần thiếp không dám, thục nghi nương nương dặn dò tần thiếp là được."
Kỷ Trà Huyên nói: "Hoàng hậu nương nương bảo quý tần giúp đỡ bản cung, bản cung tự nhiên sẽ nghe theo, quý tần yên tâm là được."
Lúc này Ninh quý tần mới đứng lên, hành lễ với Kỷ Trà Huyên nói: "Nương nương hiểu lầm, hoàng hậu nương nương luôn dặn tần thiếp học hỏi thêm từ nương nương, khôngthể bao biện làm thay."
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, nàng ta không thể bao biện làm thay, có phải cũng ngầm nóinàng không thể vì quyền quản lí hậu cung mà bao biện làm thay cho hoàng hậu? Chẳng qua, nàng cùng nàng ta nói chuyện một lúc, chủ yếu chỉ muốn gõ nàng ta, cũngkhông thật sự muốn nàng ta nghe theo nàng, dù sao, nếu nàng ta không hưởng chút quyền lợi có liên lụy với Thục phi, không chỉ hoàng thượng không yên tâm, kể cả Kỷ Trà Huyên cũng sẽ không yên tâm.
"Quý tần quả nhiên là người hiểu chuyện."
Ninh quý tần cúi đầu.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng ta thay đổi từ khinh thường một người đến cảnh giác kiêng kị như lúc này, thực sự là biến hóa vĩ đại.
"Cũng nhanh đến ngày phát phân lệ trong cung, chuyện này không lớn không nhỏ, quý tần có bằng lòng trợ giúp bản cung hoàn thành không?"
Phát phân lệ là một công việc tương đối quan trọng, tiện lợi nhất để mượn sức người khác và tìm hiểu tình báo của các cung.
Ninh quý tần cũng không nghĩ đến Kỷ Trà Huyên sẽ thật sự uỷ quyền cho nàng.
"Tất cả đều do nương nương làm chủ." Ninh quý tần vẫn cẩn thận nói.
Kỷ Trà Huyên đứng dậy nâng dậy nàng ta, nói: "Nếu ngươi đồng ý, vậy quyết định rồi, tất cả dựa theo quy củ, hi vọng quý tần không làm bản cung thất vọng."
Ninh quý tần nói: "Tần thiếp nhất định cố gắng hết sức."
Kỷ Trà Huyên nói: "Chuyện này sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, bản cung muốn lo chuyện Cung Đức phi cùng đại hoàng tử, đại công chúa ra cung cầu phúc."
Ninh quý tần giật mình, chuyện cầu phúc này xác định quan trọng nhất, cũng dễ mắc phải sai lầm hơn chuyện phát phân lệ nhiều.
"Tần thiếp nhất định cố gắng làm thỏa đáng."
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
"Tử Châu, đợi lát nữa, ngươi tự đưa sổ sách đến trong cung Ninh quý tần đi, sau đó nghe Ninh quý tần dặn dò hoàn thành việc này."
Tử Châu nói: "Dạ, nương nương."
Ninh quý tần biết Tử Châu, một cung nữ thần bí biết võ công, nàng ta cho cung nữ này đi theo nàng, xem ra không thật lòng đồng ý uỷ quyền. Ninh quý tần có rất nhiều ý tưởng, nhưng nàng ta vẫn hành lễ tạ ơn.
"Quý tần còn có chuyện gì sao?"
Ninh quý tần thấy trang phục của Kỷ Trà Huyên, vội vàng nói: "Tần thiếp chỉ tuân lệnh hoàng hậu nương nương đến bái kiến nương nương, vẫn chưa có việc gì!"
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Hoàng hậu nương nương thật có lòng, bản cung cũng muốn đibái kiến hoàng hậu nương nương, không nghĩ tới hoàng hậu nương nương lại cho quý tần đến trước."
trên khuôn mặt Ninh quý tần cũng có nét xấu hổ.
Kỷ Trà Huyên buông tha nàng, nói: "Nếu không có việc gì, quý tần hồi cung cho gọi tổng quản phủ nội vụ đi, lát sau Tử Châu sẽ đưa sổ sách tới."
"Tạ ơn nương nương!" Ninh quý tần hành lễ nói.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, sau đó sai tiểu thái giám tiễn nàng ta ra ngoài.
"Sao nương nương cho nàng ta phụ trách chuyện quan trọng như vậy?" Chi Thảokhông hiểu hỏi.
Kỷ Trà Huyên nói: "Ninh quý tần xuất thân từ gia tộc lớn, giải quyết chuyện quan trọng như vậy là thích hợp nhất."
Chi Thảo nhíu mày, Phùng ma ma không nói gì, chỉ có Tử Châu như hiểu rõ cái gì.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Tử Châu, ngươi đi chỗ đó chỉ để ý nghe lệnh nàng ta, chỉ cần dựa theo quy củ là được."
Tử Châu nhẹ nhàng cười: "Nô tì tuân mệnh." Kỷ Trà Huyên đã sớm xem sổ sách, Thục phi được sủng ái bốn năm, phân lệ mỗi tháng đã sớm vượt qua vị phân của nàng ta, dựa theo quy củ, nếu vượt qua mức, về sau cần chậm rãi trả lại.
Trước kia hoàng hậu mở một con mắt nhắm một con mắt, Kỷ Trà Huyên cũng sẽkhông như vậy, không phải hoàng thượng hi vọng nàng khiến Ninh quý tần cùng Thục phi có mâu thuẫn sao? sự việc này, nếu Ninh quý tần làm tốt, hai người sẽ có mâu thuẫn lớn, làm không tốt, thì nàng ta làm việc không ổn, lần đầu tiên đã không làm được, về sau nàng ta lại muốn làm nữa sẽ không dễ dàng. Ninh quý tần là người thông minh, lựa chọn của nàng ta sẽ không khiến Kỷ Trà Huyên thất vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...