Kỷ Trà Huyên ngồi trên ghế chủ vị ở trên cao, lúc này còn có phi tần đến nịnh hót nàng. Kỷ Trà Huyên vẫn giữ thái độ như lúc đầu, không vui vẻ không kiêu ngạo, làm cho người ta khó cân nhắc ra.
Tiểu Thuật tử mang theo mấy tên thái giám đưa lên nước ô mai cho các vị chủ tử.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Mọi người mau uống cho đỡ khát."
Mọi người vội vàng nói: "Tạ ơn thục nghi nương nương."
Những người đang ngồi chậm rãi bưng nước ô mai lên, ghé môi vào bát, có chút mùi hương như ẩn như hiện, nhìn trộm Kỷ Trà Huyên, phát hiện Kỷ Trà Huyên cũng uống nước ô mai khác do cung nữ dâng lên.
Mùi hương thoang thoảng này, mọi người khẽ run rẩy.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi uống mấy ngụm, đặt bát trên bàn, sau đó vẫy tay ra hiệu cho mấy người thái giám đang chờ lui ra, các vị phi tần thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng đặt bát xuống theo Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cười nhạt.
Trong chủ điện truyền đến âm thanh mọi người nói chuyện, không khí rất hài hòa.
Nhưng không có ai dám hỏi đến chuyện ấn phượng, Kỷ Trà Huyên cũng sẽ không thể thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn họ.
Đợi đến canh giờ, mọi người đều lần lượt xin phép ra về.
Kỷ Trà Huyên liếc nhìn nước ô mai trên bàn mọi người, khóe miệng hơi nhếch lên.
Kỷ Trà Phù còn ngồi ở trong điện chưa đi, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: "Nhị tỷ tỷ còn muốn nói gì với muội, cứ nói đi."
Kỷ Trà Phù mỉm cười nói: "nói đến tỷ cũng chưa gặp tam hoàng tử được mấy lần,không biết muội có đồng ý không?"
Kỷ Trà Huyên sảng khoái cười nói: "đi, chúng ta đi nhìn xem."
Kỷ Trà Phù suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng gật đầu.
đi đến sườn điện, Kỷ Trà Huyên cho Hạ ma ma cùng những người khác lui ra, sau đó ôm lấy tam hoàng tử đang nằm trong nôi.
Lúc này tam hoàng tử đang tỉnh, Kỷ Trà Huyên nhận lại trống bỏi trong tay Hạ ma ma,nhẹ nhàng phe phẩy.
Tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy, xem ra là muốn bắt lấy trống bỏi.
Kỷ Trà Huyên cười nhẹ nhàng.
Kỷ Trà Phù ngồi đối diện với Kỷ Trà Huyên, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên dịu dàng chơi đùa với tam hoàng tử, nói: "Tam hoàng tử thật đáng yêu, xem nụ cười của hắn khiến lòng tỷ cũng trở nên mềm mại."
Kỷ Trà Huyên nói: "Tên nhóc này rất dễ nuôi, hơn nữa không hề sợ người lạ, chỉ nuôihắn có hai ngày, muội cũng thương yêu hắn."
Kỷ Trà Phù mỉm cười gật đầu, nàng cũng sợ Kỷ Trà Huyên có ngăn cách với tam hoàng tử mà bị thất sủng.
"Người bên cạnh tam hoàng tử có tận tâm không?"
Kỷ Trà Huyên vẫn mỉm cười chơi đùa với tam hoàng tử, vừa trả lời: "Cũng được, cũng có khả năng, trên người bọn họ có dấu ấn của con muội, cả đời này không thể rửa sạch."
Kỷ Trà Phù nói: "Vẫn nên xem xét cẩn thận một ít."
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, hỏi: "Tỷ biết chuyện gì sao?"
Kỷ Trà Phù nói: "Tiểu hoàng tử là trách nhiệm của muội, không thể sơ sẩy."
Kỷ Trà Huyên đột nhiên ôm lấy tam hoàng tử từ trong nôi, tam hoàng tử tò mò xem mình bị chuyển đến chỗ lạ, ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nhìn chằm chằm bốn phía, rất đáng yêu.
"Muội tự nhiên sẽ chú ý đến con đẻ của muội, tỷ cứ yên tâm đi."
Kỷ Trà Phù nhìn Kỷ Trà Huyên thật sâu, nàng ta không nhìn ra được ý tưởng của Kỷ Trà Huyên.
Giống như người muội muội này của nàng đã bắt đầu có sự thay đổi rất lớn từ khi Du tu hoa sinh ra tam hoàng tử, trong khoảng thời gian này nàng ta đã trải qua chuyện gì, thế nhưng khiến nàng ta thay đổi nhanh như vậy.
"Nhị tỷ tỷ, chuyện hoàng hậu nương nương có thai, tỷ có biết trước không?" Kỷ Trà Huyên đột nhiên hỏi.
Kỷ Trà Phù lắc đầu: "không có, mỗi ngày tỷ hầu hạ hoàng hậu nương nương, cũngkhông nhìn ra một dấu hiệu nào."
Kỷ Trà Huyên rõ ràng cảm giác được nét cô đơn trong giọng nói của Kỷ Trà Phù.
"Hoàng hậu cho muội giữ ấn phượng, Thục phi giữ phượng nghi." Kỷ Trà Huyên nói.
Kỷ Trà Phù ở lại cũng vì muốn hỏi kĩ việc này.
"Gần đây hoàng hậu hỏi tỷ xem muội có học qua việc quản gia không?"
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: "Tỷ nói như thế nào?"
Kỷ Trà Phù nói: "nói thật thôi, nói muội mới học qua một chút."
Kỷ Trà Huyên gật đầu, cười như không cười nói: "Năm đó mẫu thân thật sự chỉ dạy rất ít việc quản gia, ngược lại cho người ta dạy không ít về cách làm thiếp để người ta yêuthích."
Thân thể Kỷ Trà Phù cứng đờ.
Kỷ Trà Huyên tiếp tục nói: "Từ nhỏ, muội đã không nghĩ tới chuyện tranh giành với nhị tỷ. Sau này mẫu thân muốn đưa muội đến chỗ Phụng Ân hầu, lúc trước muội đã nghĩ nếu số mệnh của muội là làm thiếp, không bằng làm thiếp của người cao quý nhất thiên hạ. Mọi người đều nói xuất thân cùng dung mạo và tài nghệ không xuất sắc của muội rất khó được chọn, nhưng thật may mắn, cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái của muội giúp muội qua vòng tuyển chọn đầu."
"Muội..."
Kỷ Trà Phù kinh hãi, nàng ta đều biết rõ ràng như vậy, phải biết rằng mẫu thân giấu diếm tin muốn đưa tam muội cùng tứ muội đi công hầu phủ rất kín kẽ, thế nhưng nàng ta lại biết được.
"Tỷ đang kinh ngạc vì sao muội biết đúng không?"
Kỷ Trà Phù không nói chuyện, nhưng đã thể hiện ra biểu cảm rất rõ ràng.
"Khi mẫu thân nói chuyện với tỷ ở sau núi giả, muội vừa khéo leo lên núi giả nhặt diều, bởi vì ở mặt trên cho nên hai người đều không phát hiện ra. Cho nên, muội đều nghe được cuộc nói chuyện của hai người."
Kỷ Trà Phù nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cũng nhìn lại, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ nói tốt cho tam tỷ cũng muội, muội cũng nghe được."
"thật xin lỗi, chuyện mẫu thân đã quyết định, rất khó..."
Kỷ Trà Huyên vẫy tay, nàng nói: "Muội biết, nhưng muội vẫn cảm động với tấm lòng của tỷ."
"Bây giờ mẫu thân nhờ muội mà được sắc phong thành an nhân, tỷ tỷ có biết muội muốn làm gì nhất không?"
Kỷ Trà Phù thật lâu không nói, chạm đến ánh mắt của Kỷ Trà Huyên.
Nàng ta không nhịn được nói: "Muội hận mẫu thân sao?"
Kỷ Trà Huyên cười nhạt: "Số mệnh của thứ nữ vốn là như thế, di nương đã dạy ta muốn cảm ơn rất nhiều lần, mẫu thân chưa bao giờ khắt khe muội cùng tam tỷ, so với thứ nữ trong nhà khác không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cho nên, muội luôn luôn tôn kính nhị tỷ tỷ." Cũng không trả lời thẳng vấn đề của Kỷ Trà Phù.
Kỷ Trà Phù nghe lời Kỷ Trà Huyên nói, bình tĩnh nhìn Kỷ Trà Huyên, nàng ta khôngnhìn được một tia giả dối. Nàng là đích nữ, tất cả tài nguyên trong nhà đều cho nàng sử dụng. Mà thứ nữ, nàng biết rất rõ, lúc trước trong nhà cũng không cho nàng ấy bao nhiêu tài nguyên, nhưng nàng tự mình đạt được tất cả, nàng không có tư cách ghen tị!
"Tứ muội muội, hôm nay vì sao phải nói những chuyện này với tỷ?"
Kỷ Trà Huyên nói: "So với để Thục phi nói cho nhị tỷ tỷ những việc này, không bằng để muội tự nói cho tỷ nghe."
Kỷ Trà Phù căng thẳng, bởi vì nàng nghe được ý bức bách trong giọng nói của Kỷ Trà Huyên.
"Chỉ cần muội còn ngồi ghế chủ vị một ngày, tỷ lại không thể được thăng vị phân."
Kỷ Trà Phù mở to hai mắt.
"Nhị tỷ tỷ là người thông minh, trong hậu cung của hoàng thượng nào có tỷ muội ruột thịt cùng làm chủ vị một hiên?"
Kỷ Trà Phù bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
"Tứ muội muội muốn nói gì?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Có phải tỷ đã bắt đầu hận muội không?"
Kỷ Trà Phù không nói gì, hận, còn chưa tới trình độ kia, nhưng ghen tị lại lớn lên thậtnhanh. Hơn nữa, khi biết được chỉ cần Kỷ Trà Huyên còn ở đây, nàng sẽ không có cơ hội được lên cao, trong lòng nàng có giọng nói đang kêu gào cái gì.
Kỷ Trà Huyên thấy vậy, nói: "Hôm nay muội nói rõ với tỷ, ngày khác khi muội tranh quyền với Thục phi, không muốn cho nàng ta lấy nhược điểm này đả kích muội. Bởi vìmột khi nhị tỷ tỷ làm ra chuyện có hại cho muội, muội sẽ đau lòng."
Kỷ Trà Phù lập tức tỉnh táo lại từ mạch suy nghĩ của mình.
Hôm nay Kỷ Trà Huyên nói thật lòng với nàng, nàng còn không kìm nén được suy nghĩ ác ý của mình, nếu có sự châm ngòi của người bên Thục phi, Kỷ Trà Phù cũng biết kết quả là gì.
Nàng hơi ngẩng đầu, lúc này, ánh mắt của người muội muội này cực kì sắc bén.
"thật ra còn có một biện pháp, nếu mai sau muội có cơ hội thành người đứng đầu mộtcung, nhị tỷ tỷ còn có thể có địa vị nuôi nấng con của mình." Kỷ Trà Huyên cười nói.
Kỷ Trà Phù cảm giác máu toàn thân đều nhanh chóng đông lại.
Trong nháy mắt này, nàng suy nghĩ rất nhiều.
Kỷ Trà Huyên thấy Kỷ Trà Phù còn chưa làm ra quyết định, nàng vẫn đùa với tam hoàng tử trong lòng như trước, có vẻ rất thoải mái.
Kỷ Trà Phù nhìn hai mẹ con trước mắt, không nhịn được nói: "Muội cũng che giấu thậtsâu?" Tính kế sâu xa như thế, nàng tuyệt đối không tin đây là kết quả nàng ta vừa suy nghĩ ra.
"Muội cũng muốn làm một người muội muội tốt ngây thơ ngu dốt, nhưng có ngườikhông cho muội làm vậy. Hơn nữa mỗi người đều có một cái mặt nạ, mỗi ngày mang theo muội cũng sẽ mệt."
Kỷ Trà Phù cười khổ, nói: "Hóa ra lời tỷ nói trước mặt muội muội lúc trước đều là múa rìu trước mặt Lỗ Ban."
Kỷ Trà Huyên nói: "Nếu không phải nhị tỷ tỷ đối xử với muội chân thành, hôm nay mẫu thân cũng không thể được phong làm an nhân."
Kỷ Trà Phù ngẩn ra.
Kỷ Trà Huyên nói: "Tỷ nói xem, nếu ngày mai bản cung cho gọi tổ mẫu, tổ mẫu sẽđứng về phía muội, hay tỷ?"
Lòng Kỷ Trà Phù trở nên lạnh lẽo, nếu Kỷ Trà Huyên kiên trì, trong nhà còn nhiều biện pháp khiến mẫu thân khổ sở, đây là lần đầu tiên nàng xưng bản cung với mình khi nóichuyện riêng.
"Muội..."
Kỷ Trà Huyên nói: "Xuất thân của nhị nương đã xác định sẽ không đi lên ngôi vị chủ mẫu, chỉ cần nhị tỷ tỷ không phản bội bản cung, mẫu thân sẽ luôn luôn là mẹ cả của bản cung."
Kỷ Trà Phù hít vào một hơi thật sâu.
Kỷ Trà Huyên quay đầu đi chỗ khác, nói: "Tỷ trở về suy nghĩ thật cẩn thận."
Kỷ Trà Phù ngồi xổm xuống, rõ ràng đang hành lễ.
Kỷ Trà Phù lại liếc mắt nhìn Kỷ Trà Huyên cùng tam hoàng tử, sau đó cũng khôngquay đầu lại đi ra sườn điện.
Khi đi tới cửa, Kỷ Trà Phù nghe thấy rõ ràng, một bên có tiếng thái giám nói chuyện với Chi Thảo.
"Ninh quý tần không chạm vào, Tuệ tần chỉ uống một ngụm nhỏ... Kỷ dung hoa khônguống... Trương mỹ nhân uống hơn nửa bát..."
không uống? Uống hơn nửa bát? Kỷ Trà Phù không dám nghe tiếp.
Chắc chắn nàng ta muốn nàng nghe thấy những lời này, nhớ lại mùi hương khác lạ trong nước ô mai, cũng bởi vì nàng không uống, mới có cuộc nói chuyện này sao?
Tâm tư nàng ta cũng thật sâu, lúc này nàng mới hiểu được, bát nước ô mai kia dường như bị bỏ thêm thứ khác, thật ra chẳng phải đồ phải kiêng kị. Nhưng trong cung lại có rất nhiều người chần chừ không dám uống.
Kỷ Trà Phù càng suy nghĩ, tâm trạng càng phức tạp hơn, nàng không khỏi bước đinhanh hơn, mang theo cung nữ rời đi rất nhanh.
Chi Thảo cùng tiểu Thuật tử thấy Kỷ Trà Phù biến mất ở cửa sân, bọn họ nhìn nhau, sau đó không nói chuyện nữa.
một lát sau, Chi Thảo khép lại tập sách trong tay, nói: "Chúng ta tìm nương nương đi."
Tiểu Thuật tử cười nói: "Ta nghe Chi Thảo tỷ."
Chi Thảo cười, hai người đi đến sườn điện.
Kỷ Trà Huyên đang đùa cùng tam hoàng tử, Chi Thảo đưa tập sách cho Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên mở ra nhìn một lúc lâu.
"Người uống nước ô mai, thay bản cung ban thưởng thêm hai phần, những người còn lại, ban thưởng dựa theo phân vị."
Chi Thảo gật đầu.
Lúc này tam hoàng tử kêu một tiếng "Y nha", Kỷ Trà Huyên lại đưa tập sách cho Chi Thảo, nàng nhẹ nhàng nắm tay tam hoàng tử, dịu dàng nói: "Bái nhi ngoan, không thể chơi cái này." Hóa ra, tam hoàng tử Triệu Bái sờ dây trân châu trên cổ Kỷ Trà Huyên.
Tam hoàng tử kêu lên mấy tiếng "Nha nha", dường như muốn nói mình đang tò mò, hay là nói mình đang thích chơi, tay nhỏ bé muốn tránh thoát tay Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên vội vàng ôm tam hoàng tử đi lại, vừa dỗ vừa ngăn lại tay hắn.
Đến ngăn tủ ở một bên, Kỷ Trà Huyên lấy một quả bóng vải, sau đó cầm trong tay.
Quả nhiên, tam hoàng tử chuyển ánh mắt qua.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười, cầm quả bóng vải dạo qua một vòng.
Tam hoàng tử cười "Khanh khách", có vẻ rất vui sướng.
"Nương nương, tam hoàng tử thực nghe lời ngài." Chi Thảo cười nói.
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Bái nhi là hoàng tử, tự nhiên làm người ta yêu thương."
Tiểu Thuật tử không cam lòng bị thua, nói: "Tam hoàng tử rất trí tuệ, biết thông cảm nương nương, tương lai nhất định là một vị hoàng tử hiếu thuận."
Kỷ Trà Huyên không nhịn được cúi đầu hôn tam hoàng tử.
Hơi đắc ý nói: "Hoàng nhi của bản cung ngoan ngoãn nhất."
Tiểu Thuật tử cùng Chi Thảo cười theo Kỷ Trà Huyên, nhưng hai người chỉ vừa cười đãtrở nên cứng đờ, lắp bắp nói: "Nô tài / nô tì thỉnh an hoàng thượng!"
Kỷ Trà Huyên lập tức xoay người, nhìn Triệu Tồn Hi không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, trên mặt hơi hiện ra nét hoảng sợ, lập tức tươi cười nghênh đón.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...