Lần sinh non lần này của Du tu hoa có rất nhiều người liên quan, có Trương viện phán xin bắt mạch cho Du tu. Lập tức Chủ điện trở lên náo loạn, người xấu người tốt đâu đâu cũng có, vì thế tin tức này rất nhanh đã bị truyền ra ngoài.
Quả nhiên Thường phi không nằm ngoài dự đoán của Kỷ Trà Huyên, nắm lấy cơ hội này liền muốn đi cầu hoàng hậu trị tội Du tu hoa.
Hoàng hậu và hoàng thượng chưa có bất kỳ xử lý gì, sao có thể xử tội Du tu hoa - người mới sinh được một hoàng tử chứ.
Thường phi từ Chiêu phượng cung đi ra, nàng cười lạnh một tiếng.
Chu Lộc ở một bên hầu hạ Thường phi cũng cảm thấy trong lòng lạnh, Thường phi nói: "Bãi giá đi Tĩnh an hiên."
Chu Lộc cúi đầu, cỗ kiệu kia liền nâng Thường phi lên rồi đi tới Tĩnh an hiên.
Thường phi nói lời này còn trong phạm vi Chiêu phượng cung, vì thế ngay lập tức có người bẩm báo cho hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu vô cùng tức giận, cho tới bây giờ Thường phi này chưa bao giờ để nàng yên tĩnh.
"đi, đi Tĩnh an hiên."
đi được vài bước, đột nhiên hoàng hậu nghĩ đến cái gì, nói: "đi thỉnh hoàng thượng." Sau đó nở ra một nụ cười, đặt tay lên tay Tử Sam rồi ra ngoài.
Phượng kiệu sớm đã chờ ở ngoài điện.
Kỷ Trà Huyên đang tu dưỡng, chủ điện ồn ào, sườn điện này đã được người của nàng canh giữa đến gió thổi cũng không lọt. Kỷ Trà Huyên cũng luôn đứng trong phòng, chẳng dễ dàng ra ngoài.
"Nương nương, Thường phi nương nương đang tátDu tu hoa!"
Kỷ Trà Huyên chấn động, thật ra là giật mình, nàng đoán trước được Thường phi sẽnổi giận và truốt lên đầu Du tu hoa, nhưng không nghĩ rằng nàng có thể trắng trợn tát người khác như vậy.
"Sao lại như thế? Du tu hoa không phải đang ở cữ trong nội điện sao?"
Khóe miệng Hồng châu mang theo vẻ tươi cười, nàng nói: "Thường phi nương nương giá lâm, Du tu hoa chưa từng ra nghênh đón, Thường phi nương nương đi vào nội điện trước mặt mọi người tự mình tát Du tu hoa, còn nói ra ba lý do."
Kỷ Trà Huyên hứng thú hỏi: "ba lý do đó là gì?" Hồng châu nói: "Thứ nhất, phạm thượng, không biết cung quy." nói việc Du tu hoa không đi ra nghênh đón, khá là gượng ép, Du tu hoa mới đẻ xong, sao có thể đi ra nghênh tiếp.
"Thứ hai, làm mẹ mà không biết thương yêu con, đấy là bất hiếu với quốc gia." Trong lòng Kỷ Trà Huyên than thở.
"Còn lý do thứ ba?"
Hồng châu nói: "Sai khiến hạ nhân, nói xấu chủ vị."
Kỷ Trà Huyên đạm cười: "nói xấu? Chẳng lẽ chuyện ma ma kia đi bêu xấu Thường phi là Du tu hoa làm?"
Hồng châu gật đầu: "Chính là ý này."
Kỷ Trà Huyên nhìn xung quanh, nói: "Phùng ma ma, ngươi thay thế bản cung đi thỉnh an Thường phi nương nương."
Phùng ma ma gật đầu, tuy Thường phi đến không thông báo cho sườn điện, nhưng nếu nàng nói ra thì là phạm thượng, không biết cung quy ngôn, đương nhiên Kỷ Trà Huyên phải lễ nghi chu toàn.
Bất quá kêu Kỷ Trà Huyên tự mình đi thỉnh an, nàng sẽ không đi.
Phùng ma ma hành lễ rời đi.
Hồng châu nhỏ giọng nói: "Nô tì nghe nói, hình như mặt Du tu hoa bị thương." Hàng năm Thường phi đều đeo móng tay, một cái tát, cũng dễ dàng làm tổn thương đến khuôn mặt tự nhiên dễ vỡ trơn mềm. Nhưng việc này là có thể tránh khỏi sao, xem ra Thường phi thật sự không kiêng dè gì.
"Du tu hoa nàng...?"
Hồng châu nói: "Du tu hoa rất cứng cỏi, một câu cũng không nói."
Kỷ Trà Huyên nói: "Được rồi, bản cung biết. Ngươi thu lại vẻ mặt này, tránh cho người ta bắt lấy nhược điểm."
Hồng châu thu lại vẻ tươi cười, nói: "Nô tì chỉ là thay nương nương ấm ức mà thôi."
Kỷ Trà Huyên cười nói: "Biết ngươi trung thành, cái này thưởng cho ngươi." nói xong, Kỷ Trà Huyên tháo một trâm cài tóc xuống.
Hồng châu nhận lấy, hưng phấn tạ ơn phần thưởng.
"Lui xuống đi!" Hồng châu gật đầu.
Kỷ Trà Huyên từ ghế tựa đứng lên, phòng trong chỉ còn lại Chi Thảo hầu hạ.
"Hình như mương nương không vui?"
Kỷ Trà Huyên nói: "Chỉ là lo lắng."
Chi Thảo không hiểu.
Kỷ Trà Huyên nói: "Nếu là hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương giá lâm, ngươi để Tử Châu cùng Thanh anh ở bên cạnh hầu hạ bản cung khi đi thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu nương nương."
Chi Thảo hỏi: "Hoàng thượng cũng sẽ..."
Kỷ Trà Huyên nói: "Còn hơn nữa đấy, hôm nay từ chỗ tam hoàng tử về hẳn có bụi bặm lắng xuống."
Dường như Chi Thảo hiểu cái gì, nàng giật mình nói: "Thường phi là cố ý."
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
"Trang điểm cho ta đi!"
Chi Thảo gật đầu, sau đó sửa sang lại cho Kỷ Trà Huyên
Sau khi thu thập xong, Chi Thảo cùng Kỷ Trà Huyên chơi cờ.
Chưa đến hai khắc (mười năm phút), bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo của Tiểu Thuật Tử.
Kỷ Trà Huyên buông quân cờ trong tay xuống, sau đó làm lộn xộn nhưng quân cờ trênbàn cờ, nói: "Tử Châu cùng Thanh anh đâu?"
Tiểu thuật tử nói: "Tử Châu đang sắc thuốc, Thanh anh cùng Lục Châu đang học quy củ."
Kỷ Trà Huyên nói: "Gọi các nàng tới đây."
Tiểu Thuật Tử lui xuống.
Đưa hai cung nữ có bản lãnh đến, Kỷ Trà Huyên nói: "Hầu hạ bản cung đi thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương."
Tử Châu cùng Thanh anh biết được chuyện hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương giá lâm từ miệng Tiểu Thuật Tử, các nàng vội vàng đáp: "Nô tì tuân mệnh."
Kỷ Trà Huyên kêu Tử Châu tới, sau đó đặt tay lên tay nàng ta rồi đi ra sườn điện.
"Tử Châu, Thanh anh, hai người các ngươi phụng bồi bản cung, có lẽ bản cung sẽkhông giống Du tu hoa té ngã như vậy đâu nhỉ?"
Chuyện cười này thật sự không buồn cười.
Tử Châu có chút bất đắc dĩ, Thanh anh lếc nhìn Tử Châu một cái, Tử Châu lắc đầu với Thanh anh.
Hai người chẳng kiêng nể trao đổi ánh mắt với nhau, Kỷ Trà Huyên chẳng mảy may đóa hoài tới.
đi đến cửa chủ điện, thái giám bên ngoài tiến lên một bước, nói: "Kỷ tần nương nương, hoàng thượng phân phó không được để bất kỳ kẻ nào quấy rầy."
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: "Bản cung sẽ đứng đây chờ, đến lúc đó còn thỉnh công công thông báo một tiếng."
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu, một bên phân phó mấy vị thái giám khác đi lấy ghế cho Kỷ Trà Huyên ngồi.
Kỷ Trà Huyên ngồi xuống chưa được bao lâu, liền nghe thấy giọng nói của Thường phi từ bên trong truyền ra, Kỷ Trà Huyên ngẩn ra, hóa ra đang ở ngay gian ngoài của chủ điện.
Bên ngoài điện, Du tu hoa cúi đầu quỳ trên mặt đất, Thường phi đứng bên cạnh nàng, hoàng hậu và hoàng thượng đứng trước mặt nàng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, nếu nô tì muốn hại Du tu hoa, để không bị nhân phát hiện, nô tì sẽ không tự mình chọn lựa ma ma. Cho nên, thỉnh hoàng thượngkhông cần tin lời nói của tiểu nhân." Thường phi nói.
Triệu Tồn Hi nói: "Tiểu nhân? Theo lời Ái phi thì ai là tiểu nhân?"
Thường phi nói: "Nô tì không biết, nhưng nô tì tin tưởng hoàng thượng sẽ cho nô tìmột cái trong sạch."
Triệu Tồn Hi hừ lạnh một tiếng, nói: "Theo lời khai của ba bà đỡ kia thì gia đình và người thân của họ đều nằm trong tay phụ thân ngươi, cái này ngươi giải thích như thế nào?"
Thường phi nói: "Nô tì cái gì cũng không biết, tất nhiên ba ma ma kia đã sớm bị người khác mua chuộc để hãm hại nô tì, hơn nữa gia đình của các nàng đều tự nguyện bán mình đi vào Diêm gia, ai biết được các nàng lại rắp tâm hại người. Nô tì bị người hãm hại!"
Triệu Tồn Hi không muốn nghe lời kêu oan củaThường phi, hắn nhìn về phía Du tu hoađang quỳ trên mặt đất.
"Lưu thị, ngươi còn có gì để nói?"
Du tu hoa lấy ống tay áo che khuất mặt, nói: "Tần thiếp vì tham sống sợ chết phạm vào sai lầm lớn, không dám đòi hỏi hoàng thượng tha thứ, nhưng cầu hoàng thượng vì tam hoàng tử tìm cho hắn một mẫu thân lương thiện, Thường phi nương nương vô cùng cao quý, chỉ sợ tam hoàng tử không có phúc khí này." nói xong, nàng liền hướng tới cây cột bên cạnh mà đâm đầu.
Biến cố này đều khiến những người ở đây sửng sốt, Du tu hoa vô cùng cấp bách mà dùng sức, thật sự muốn đập đầu vào, dĩ nhiên nàng sẽ bị mất mạng.
Thường phi há to miệng, hoàng hậu vội vàng kêu lên: "Du tu hoa..."
Ngay líc Du tu hoa muốn đâm đầu vào cây cột, Thường phi nhịn không được nhắm mắt lại. Ai ngờ âm thanh đụng vào còn chưa vang lên, Thường phi đã mở to mắt, thấy thuộc hạ bên người hoàng thượng thường đã kịp ngăn cản Du tu hoa.
Đúng rồi, thông thường toàn bộ đều có võ nghệ.
Hoàng hậu thấy thế, nàng vội la lên: "Du muội muội thật sự hồ đồ, mặc dù muội có sai, nhưng nếu ngươi vừa đi, thì tương lai của tam hoàng tử phải tính làm sao, chẳng phải để trên lưng tam hoàng tử mang tên là giết mẫu thân sao?"
Du tu hoa co quắp ngã xuống mặt đất, nước mắt theo máu trên mặt để lại rơi xuống, lẽ ra tình cảnh này vô cùng kinh khủng, nhưng ông trời lại khiến Du tu hoa làm người ta sinh ra lòng thương hại.
Du tu hoa nhìn về phía Triệu Tồn Hi, nàng khóc nói: "Được Hoàng thượng đối đãi giống như ân sủng như vậy, khiến thần vô cùng cảm kích ông trời đã cho cơ hội mang thai để hoàng thượng có con nối dòng. Dường như thần tự biết thân phận mình hèn mọn, không dám cầu cái gì xa, chỉ cầu vì hoàng thượng mà bình an sinh hạ hoàng tử để hoàng thượng vui vẻ. Nhưng một tháng trước, cung nữ bên người ngẫu nhiên thấy ba bà đỡ lén lút cầm một cái bao gì đó từ một thái giám xa lạ, trong lòng rất sợ..."
Hoàng hậu không đợi Du tu hoa nói xong, liền chất vấn nói: "Vì sao không bẩm báo cho bản cung, bản cung sẽ vì ngươi làm chủ."
Du tu hoa bi thảm nở nụ cười, nàng nói: "Lúc thần thiếp phái người đi điều tra, tìm ramột bọc chứa đồ ăn vặt bình thường, bởi vì ba vị ma ma này là do Thường phi nương nương tự mình dẫn đến, tần thiếp không dám nói xấu nương nương."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Thường phi một cái, Thường phi cười lạnh nói: "không tra được vật chứng, vì sao ngươi còn muốn làm hại hoàng tự?"
Du tu hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm Thường phi, nói: "từ lúc ba bà đỡ đến, tự dung có rất nhiều vàng lá. Tần thiếp đã hỏi thăm qua, chẳng có chủ tử của bất kỳ cung nào thưởng vàng lá cho ba cái bà đỡ. Giờ phút này, tần thiếp liền hoài nghi các nàng bị người thu mua."
"Bản lĩnh của Du tu hoa thật lớn, người trên ban thưởng cho người dưới mà người cũng dám điều tra."
Du tu hoa vội vàng dập đầu: "Tần thiếp không dám, thực ra nương nương ban thưởng cho hạ nhân quá mức quỷ dị, tần thiếp không thể không như thế!"
Thường phi vô cùng tức giận, chỉ vào Du tu hoa: "Ngươi..." Nàng tiến lên đáng nàng tamột cái.
Hoàng hậu quát: "Dừng tay." Thường phi nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh như băng của Triệu Tồn Hi, trong lòng khẽ run.
Hoàng hậu nói: "Du tu hoa ngươi tiếp tục nói."
Du tu hoa lau khô nước mắt trên mặt rồi nói: "Tần thiếp không yên tâm về các nàng, lại không có chứng cớ, tần thiếp chỉ có thể nghĩ ra chủ ý là sinh sớm, từ trước đến giờ Kỷ tần tỷ tỷ rất nhiệt tình, cho nên, tần thiếp tự mình chủ trương. Trước đây, tần thiếp hỏi qua thái y, đứa nhỏ của tần thiếp vô cùng khỏe mạnh, nếu gặp chuyện sinh non thì tỷ lệ thần thiếp mất mạng là rất cao, cho nên tần thiếp mới dám đánh cược."
Hoàng hậu thở dài, nhìn về phía Triệu Tồn Hi.
Triệu Tồn Hi quay đầu đi, một lúc sau, hắn nói: "Ngươi nói những câu bất đắc dĩ như vậy, mặc dù không biết thật tâm có mấy phần, nhưng trẫm niệm tình tam hoàng tử, xử lý đơn giản. Ngươi đến sườn điện Hi Phương Hiên hối lỗi đi, chưa được thánh chỉ thìkhông được đi ra!"
Du tu hoa dập đầu lĩnh chỉ, nàng nhìn tam hoàng tử bị nhũ mẫu ôm đi, trong lòng hoàng hậu cũng không đành lòng, hỏi: "Hoàng thượng, tam hoàng tử có phải khôngcũng..."
Triệu Tồn Hi liếc hoàng hậu một cái nói: "Đến sườn điện Lưu thị còn chưa quản xong,thì làm sao có thể làm chủ một cung điện được, lại như thế nào nuôi nấng Tam Hoàng nhi của trẫm tốt được, bây giờ để nàng ở lại vị trí hiện tại đi ."
Sắc mặt Du tu hoa tái nhợt đến nỗi cắt không ra giọt máu nào, không thể làm chủ mộthiên điện vậy có nghĩa là nàng vĩnh viễn không có quyền nuôi dạy đứa bé.
Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, Thường phi lộ ra vẻ tươi cười.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía tam hoàng tử, nói: "Tam Hoàng nhi sinh ra ở Tĩnh an hiênthì cũng coi như là có duyên phận, để Kỷ tần dưỡng đi."
Thường phi không thể tin nổi, hoàng hậu cũng sửng sốt, bất quá nghĩ đến đứa nhỏcủa Kỷ tần bị thái hậu ôm đi, như vậy cũng tính là bồi thường Kỷ tần đi. Bất quá nàng vẫn nói: "Kỷ tần tốt thì tốt thật, nhưng nàng còn mang thai."
Triệu Tồn Hi nói: "Trẫm sẽ phái vài ma ma đến hầu hạ." Hoàng hậu mỉm cười nói: "Hoàng thượng anh minh."
Thường phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Du tu hoa, Du tu hoa lại dập đầu một cái với Triệu Tồn Hi, dĩ nhiên thể lực hết chống nổi nên ngã xuống.
Trong lòng Thường phi hận còn chưa kịp thì còn chỗ nào để ý đến nàng ta chứ.
Hoàng hậu nhìn về phía Triệu Tồn Hi, Triệu Tồn Hi phất tay với những nữ xung quanh, ngay lập tức cung nữ mang Du tu hoa vào trong điện.
Kỷ Trà Huyên nghe xong không tự chủ nắm chặt tay Tử Châu, sắc mặt Tử Châu vô cùng phức tạp nhìn Kỷ Trà Huyên, đây là vinh dự vô cùng lớn.
"Tất cả đã xong, để Kỷ tần tiến vào." Bên trong lại truyền đến giọng nói của Triệu Tồn Hi.
Kỷ Trà Huyên từ chỗ ngồi đứng lên, lúc này, cửa đại điện chậm rãi mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...