ọn hắn bỏ đi hết nhưng suy nghĩ vẫn về một người mà không ai nhớ được cái người mà vào phòng cô ngồi trong đó.cô đứng trước giường, đối diện cô là Tiêu Dục. hắn nhìn cô cười. cô tuy rung động nhưng không thể lòng cô giờ đây tan nát, ánh mắt đượm buồn. hắn không phải anh, hắn không phải.
- Tuyết nhi, anh nhớ em....
''chát'' một cái tát vào mặt của hắn. cô quát lên.
- anh... anh... là ai...
run rẩy hỏi hắn, cô không thể tin được, tại sao, tại sao chứ. cô đã chết lòng với hắn rồi tại sao cô còn nhớ đến giọng nói của hắn. nước mắt cô chảy ra, lệ nóng tuôn trào, cô nhớ hắn... hắn thấy vậy, đau lòng ôm cô vào lòng, vỗ bờ vai mảnh dẻ của cô.
- Tuyết nhi ngoan, ngoan nào... anh xin lỗi...
cô nghe thấy giọng nói của hắn, run run vội vàng vòng qua ôm ôm chặt lấy hắn.
- Dục... Dục... là anh sao, anh đừng bỏ em mà, anh về bên em rồi ... đúng không....??
- ừm... anh về rồi...
hắn cười nhẹ, thả hơi nhẹ vào tai cô, mặt cô nóng lên. kiếp trước chỉ duy nhất một lần, anh và cô giao hoán anh mới như vậy với cô. kiếp này, anh là ai cũng được nhưng xin anh đừng rời xa em, em tin anh một lần nữa vậy.
- Dục, em... em... cũng nhớ anh..
cô tuy kiếp trước là sát thủ nhưng chưa bao giờ nói năng ngọt ngào như vậy. lúc nào cũng lạnh lùng nhìn anh mà nói. hắn nghe thấy cô nói vậy, cười tươi như hoa. hắn ôm cô ngã ra đằng sau,
- Tuyết nhi, anh xin lỗi...
- về cái gì....
- hiểu lầm và...giết chết nó....
nhắc đến con, anh đau lòng không dám nhìn cô. cô nghe lời anh nói, nước mắt lại rơi, hai tay đấm vào ngực anh mà hét:
- Dục.... em hận anh, tại sao chứ, tại sao không nghe em giải, tại sao anh lại giết nó ... nó là con của anh, là con của anh.... hu... hu... nước mắt mất con cùng nỗi nhớ thương kiếp này được cô dồn hết khóc một lần... anh ác lắm...
Một bóng người ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng khi nghe thấy như vậy liền đau lòng không thôi. thì ra cô yêu hắn ta, không còn yêu hắn nữa. Tiêu Dục thấy vậy ôm cô chặt hơn nhưng không ngừng khiêu khích, ánh mắt toé lửa nhìn ra ngoài cách cửa. hắn là sát thủ, một chút phòng bị này có là gì với hắn. dám mơ tưởng đến Tuyết nhi, chết đi
quay bước đi về phía căn phòng đầy sách, thần trí hắn không giữ nổi ánh mắt ghen tỵ, cô yêu hắn, có con với hắn. thì ra trước giờ chỉ là vỏ bọc của cô khỏi bọn hắn. hừ... Tuyết nhi, là em chọc đến tôi, dám cướp em chỉ có chết.
30 phút sau, cô đi vào phòng sách. cái ...cái gì vậy, sao phòng sách lại bật máy lạnh với mức độ thấp như vậy? lạnh quá! sực nhớ gì đó cô quay qua nhìn Lăng Triệt đang ngồi trên ghế sofa gần đó. cô hét lên
- Lăng Triệt, anh bật điều hoà nhỏ lại cho tôi, lạnh quá.
Lăng Triệt nghe thấy tiếng hét giật mình, nhanh chóng bật nhỏ điều hoà lại. mà khoan đã, hắn đâu có mở điều hoà. quay ra nhìn cô, ánh mắt cô lúc này lại lạnh lùng nhìn hắn. từ nãy đến giờ, hắn mãi suy nghĩ hắn làm sao mà yêu cô, nên không biết cô vào từ lúc nào.
hê... hê... xin chào, hôm nay mị tặng các fan 3 chương òi, muốn nữa thì tối có thể, mị sẽ tặng thêm... nào bây giờ mị tám chút nhá.... mấy fan đoán coi chương sao Dạ Hàn Lâm Tuyết sẽ như thế nào... đoán trúng á... mị tặng người đó 2-3 chương luôn.
còn nửa, người bí mật ở chương trước các fan đoán là ai, mị tặng 1 chương. ai đoán trúng hết, mị tặng người đó 5 chương luôn... moe...
vậy thôi nhá!! I LOVE YOU... )):