Hậu Cung Nữ Phụ
Hắn nói cô không biết xấu hổ, vậy cô sẽ cho hắn biết từ không biết xấu hổ là gì. Cô nói thiệt nha, trước giờ cô chưa bao giờ bị chửi như thế hết, cô đường đường là sát thủ thế giới ai ai cũng sợ vậy mà bị thằng ranh chết tiệt này chửi cho một vố. Nếu ở thế giới cũ thì hắn chết chắc rồi, hứ... nếu hắn không phải nam chủ thì cô sẽ bắn hắn về hảo hảo dạy dỗ một phen, chỉ tiếc là... A... cô mỉm cười quỷ dị. Cô sẽ cho hắn biết thế nào là không biết xấu hổ vậy.
Cô cười sáng lạng, bước chân đi lại gần hắn, khi khuôn mặt hai người gần nhau, chóp mũi cô đụng vào mũi hắn, cô đứng im nói:
- Tôn Khắc Hi, anh nói tôi không biết xấu hổ vậy anh có biết không, anh nói tôi dâm đãng lẳng lơ vậy người anh yêu ... cô ta có lẳng lơ dâm đãng không, lên giường với nhiều người như vậy mà anh coi cô ta còn trong sạch hà, hừ... anh và cô ta tốt nhất đừng để tôi bắt gặp nếu không.... anh tự mình biết... grừ...
Hắn nghe thấy cô nói vậy nhíu mày, cô khi nào mà ăn nói sắc bén vậy, lúc trước cô bám theo hắn lên trời xuống đất vậy mà giờ dám đứng trước mặt chửi hắn cô đang tính chơi lạc mềm buộc lạc chặt à. Còn nữa dám chửi Sắc nhi xinh đẹp trong sáng của hắn là lẳng lơ dâm đãng, để tôi xem cô tính chơi với tôi đến khi nào nữa.
- Dạ Hàn Lâm Tuyết, cô là ai mà dám chửi Sắc nhi của tôi, cô tính chơi lạc mềm buộc lạc chặt à. Cút ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...