Ánh trăng bên ngoài dần dần trở nên mờ ảo, ảm đạm đến mức không thể thấy được một chút hoa quang, Thanh Anh trầm giọng nói: “E là trời sắp mưa rồi.”
Nhị Tâm lo lắng: “Tiểu chủ đứng dưới hiên đi, vạn nhất mưa có rơi, tiểu nhân e người sẽ bị lạnh.”
Ngay lúc ấy Tố Tâm tiễn thái y bước ra, vị thái y nhìn Thanh Anh một lát rồi mới lên tiếng thỉnh: “Thỉnh an tiểu chủ.”
Thanh Anh gật đầu: “Đứng lên đi.
Phượng thể của chủ tử nương nương không sao chứ?”
Thái y vội đáp: “Chủ tử nương nương vạn an, do người lo liệu tang nghi đến mấy ngày liền, vất vả cực nhọc lại thương tâm quá độ nên mới dẫn đến như vậy.
Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏe lại.”
Thanh Anh khách khí nói: “Cảm phiền thái y.”
Tố Tâm nói: “Thái y xin hãy khẩn trương, nương nương vẫn còn đang chờ sinh dược của ngài.”
Sau khi thái y đồng ý lấy thuốc, Tố Tâm quay mặt lại, hướng sang phía Thanh Anh cười, rất khách khí nói: “Hồi tiểu chủ, chủ tử nương nương hiện tại muốn nghỉ ngơi, e rằng tối nay không thể quay lại đại điện chủ trì tang nghi.
Chủ tử nương nương căn dặn mọi chuyện đều nhờ cậy tiểu chủ.”
Thanh Anh nghe nàng ta nói vậy liền hiểu được Phú Sát thị biết trước Hi Nguyệt chẳng thể gánh nổi trọng trách, một mực phó thác cho nàng tự ứng biến.
Nàng vội đáp: “Xin chủ tử nương nương yên tâm dưỡng sức.”
Thanh Anh trở lại đại điện, tiếng than khóc thương tâm trong cung mãn một màu trắng ấy đã nhẹ đi nhiều, quỳ khóc cũng đã suốt cả một ngày, ai đi chăng nữa cũng đều thấy mệt mỏi.
Thanh Anh phân phó thị nữ ngoài điện: “Các vị phúc tấn cao niên trong thị tộc dường rằng không quen thức khuya chịu khổ, các ngươi sang ngự thiện phòng mang canh đến mời các phúc tấn dùng một chút.
Nếu họ không trụ nổi trong điện thì mời đến thiên điện tạm nghỉ ngơi, chờ đến canh Tý thì ngươi mời họ sang bên này.”
Các cung nữ tuân mệnh lui xuống, Hi Nguyệt ở trong đại điện thấy vậy có chút không vui.
Thanh Anh liền bước đến, nói: “Khi nãy muốn muội muội thay chủ tử nương nương chủ trì hết thảy mọi thứ, thật sự vất vả cho muội muội.”
Hi Nguyệt lặng yên không đáp, chỉ thản nhiên bảo: “Cô cứ một câu lại một câu gọi ta hai tiếng muội muội mãi sinh ra thuận miệng, luận về tuổi tác mà nói ta còn lớn hơn cô đến bảy tuổi.”
Thanh Anh biết nàng ta muốn ám chỉ điều gì, nhưng khi còn ở Vương phủ, nàng đã là đệ nhất trắc phúc tấn, danh phận rõ ràng, vốn chẳng cần luận đến tuổi tác.
Nàng lập tức không để ý tới, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao?”
Hi Nguyệt thấy nàng rõ ràng không để tâm nhưng cũng đành nén nỗi giận, quay mặt đi chỗ khác, không nói thêm lời nào.
Qua một canh giờ, lại đã đến lúc khóc tang.
Nội điện yên tĩnh, ai nấy đều khốn khổ chịu đựng cố gắng lấy hết tinh thần, chỉ e tằng tới lúc không còn sức để khóc thì bị giáng xuống tội danh “bất kính tiên đế”.
Chấp lễ thái giám cao giọng hô: “Khóc tang!!!” Mọi người đợi sau khi các phi tần đứng đầu lĩnh ý quỳ xuống, thì tất cả đều lớn tiếng khóc than.
Chỉ bởi Phú Sát thị vắng mặt, Thanh Anh phải khóc nức nở lên, chuẩn bị quỳ xuống trước tiên.
Ai ngờ được Hi Nguyệt đứng bên cạnh đã giành phần quỳ xuống trước, thảm thiết khóc gào.
Thanh âm của Hi Nguyệt căn bản dịu dàng, khi nàng khóc lên thì thanh âm ấy càng thêm phần thanh uyển du lượng, nghe mà tựa như tiếng xướng ca than thân, thập phần bi thương.
Đến các tiểu tạp dịch thái giám đứng bên ngoài điện phía xa xa bất giác cũng cảm thấy dấy lên nỗi xót xa tận cõi lòng.
Luận bàn phân vị khi còn ở Vương phủ, Hi Nguyệt đứng sau Thanh Anh, vậy mà Hi Nguyệt bất kể thứ bậc qua mặt Thanh Anh cất tiếng khóc tang, chuyện bất ngờ này khiến ai nấy đều sững sờ.
Một vị cách cách Vương phủ – Tô Lục Quân thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, nhưng nhịn không được bèn trầm âm nói: “Nguyệt phúc tấn, chuyện này là.
.
.
Thứ vị của Thanh phúc tấn ở bên trên tỷ đấy.”
Hi Nguyệt căn bản chẳng có chút để ý đến lời của Tô thị, vẫn nức nở quỳ khóc.
Thanh Anh chịu nhục trước mặt mọi người, trong lòng âm thầm sinh tức giận, song lại phải gắng chịu đựng không để lộ ra.
Sắc mặt Nhị Tâm khẽ chuyển đổi, nàng định lên tiếng thì bị Thanh Anh lặng lẽ can ngăn.
Thanh Anh hơi liếc nhìn cách cách Tô Lục Quân ở đằng sau rồi chậm rãi quỳ xuống.
Lục Quân hiểu ý nàng, lập tức theo Thanh Anh quỳ xuống, theo sau cách cách là các phúc tấn trong hoàng thân quốc thích, cáo mệnh phu nhân, cung nữ thái giám, tất cả đều theo Hi Nguyệt giơ tay phải, nghiêng tai, cúi người hành lễ, đồng thanh khóc nấc lên.
Trong những thanh âm bi ai tột cùng, Thanh Anh nhìn chằm vào cổ tay phải nhỏ mềm mại của Hi Nguyệt giơ lên, nửa ẩn nửa hiện trong lớp bạch y là một chiếc xuyến đính ngọc phỉ thúy điểm thêm kim liên hoa, óng ánh lung linh trong ánh nến, mỹ lệ tựa như xuân thủy khiến hai mắt nàng trở nên hơi đau nhức.
Thanh Anh theo nghi lễ cúi người xuống, nàng lén nhìn chiếc vòng tay giống vậy như đúc trên tay mình, gắt gao cắn môi thật chặt.
Nghi lễ đại tang xong cũng đã qua nửa giờ Tý, Hi Nguyệt đứng dậy trước hết, cô nhìn mọi người chung quanh nói: “Hôm nay tạm nghỉ, nghi lễ đại tang ngày mai xin các vị đến đúng giờ.” Cứ thế, mọi người nối tiếp nhau thối lui, Nhị Tâm đỡ Thanh Anh đứng dậy, hai đầu gối nàng đau nhức, chẳng buồn nói thêm lời vô nghĩa đi thẳng ra ngoài.
Tô Lục Quân cách cách luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, lặng lẽ bỏ lại thị nữ bên cạnh mình, gắt gao đuổi theo Thanh Anh.
Thanh Anh trong lòng đầy nộ khí, ra được khỏi cửa điện, nhuyễn kiệu nàng cũng chẳng buồn cả ngồi, đôi chân càng rảo bước nhanh hơn, đi một đoạn khá xa.
Rốt cục, Nhị Tâm cũng không đành, bèn kêu lên: “Tiểu chủ, tiểu chủ nghỉ chân một chút chứ.”
Thanh Anh đành thong thả dừng chân lấy sức, lúc đó mới sực để ý đến đôi chân còn đang nhức mỏi.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lục Quân tóc mai rối bồng, hơi thở gấp gáp mới biết rằng mình chỉ vì vội vã quá mức mà không nhận ra Lục Quân đuổi theo phía sau.
Thanh Anh bất giác cười khổ, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ hạ sinh tam a ca mới hơn ba tháng, lại phải đuổi theo ta như vậy, thân thể có bị thương không?” Thanh Anh thấy thân mình nàng ta yếu ớt càng thêm phần chẳng đành, “Là ta không tốt, không phát hiện ra tỷ tỷ đuổi theo đến đây.”
Lục Quân sợ hãi: “Trắc phúc tấn quá lời rồi, sức khỏe ta không có vấn đề gì.
Chỉ là hôm nay… Cao tỷ tỷ thất lễ như vậy người bỏ qua sao?”
Thanh Anh đang định nói thêm điều gì thì thấy tiềm để* cách cách Kim Ngọc Nghiên đang ngồi nguyễn kiệu tiến đến.
*Tiềm để là cách gọi của nơi Tân đế chưa được chính vị ở, gần giống với Đông cung của các triều đại trước.
Có một số đoạn, mình thay tiềm để thành Vương phủ cho dễ hiểu
Thị nữ đỡ Kim Ngọc Nghiên hạ nhuyễn kiệu, nàng ta cười dài nói: “Thế sao được cơ chứ? Đại sự như vậy hoàng thượng và chủ tử nương nương cũng sẽ biết, huống hồ còn có Thái hậu kìa.
Trắc phúc tấn hôm nay chịu ủy khuất, sao phải sợ không thể báo thù sao?”
Thanh Anh hòa hoãn nói: “Tỷ muội trong nhà với nhau cả, gì mà báo thù với không báo thù chứ.
Ngọc Nghiên muội muội nói quá lời rồi.”
Kim Ngọc Nghiên nghiêng mình thi lễ, lại vừa cùng Tô Lục Quân bình lễ, rồi bình thanh nói: “Muội muội cũng cảm thấy có hơi kỳ quái, Cao tỷ tỷ luôn ôn nhu khiến lòng người lay động, dù là trước đây ở tiềm để đôi khi khi gây sự với trắc phúc tấn nhưng không đến mức như thế này.
Lẽ nào vừa nhập cung tính cách con người liền cải biến sao?”
Lục Quân vội hỏi: “Ai tính khí thay đổi cơ chứ? Ngọc Nghiên muội muội được hoàng thượng sủng ái có thể thuận miệng nói chơi, chúng ta thì nào dám chứ.”
Ngọc Nghiên – đôi mắt mềm mại như tơ, khinh khỉnh cười bảo: “Tỷ tỷ nói đến hai chữ sủng ái khiến muội muội thấy mặc cảm nhường nào.
Đứng bên cạnh trắc phúc tấn, phải nói hoàng thượng đối trắc phúc tấn ngàn vạn lần sủng ái.” Nàng ta ra vẻ trầm ngâm, “Ây da! Chẳng lẽ Cao tỷ tỷ là nghĩ: bước vào Tử Cấm thành, trắc phúc tấn và vị trong Cảnh Nhân cung kia một nhà đoàn tụ sẽ khiến hoàng thượng cùng Thái hậu không vui, như thế chẳng phải vạn phần bất kính sao?”
Thanh Anh nghiêm túc nói: “Tiên đế vừa băng hà, đương lúc quốc gia và hoàng thất để tang tỏ rõ đạo hiếu với Thiên tử, nói đến chuyện có sủng ái hay không có lẽ chẳng phải lúc rồi.”
Lục Quân tức thì thay đổi sắc mặt, khom người đứng một bên, Ngọc Nghiên cười tủm tỉm: “Trắc phúc tấn có giận dữ cũng chỉ là muốn tỏ rõ khí thế, nếu khi nãy có thể làm vậy với Cao tỷ tỷ kia có khi cũng có thể coi như cho tỷ ấy biết lợi hại một chút.” Ngọc Nghiên hơi trùng gối, “Đêm dài người mệt, vừa tiến cung đã có chuyện hay xem, lẽ nào ngày sau còn sợ buồn chán sao? Muội muội trước xin cáo từ, còn phải dưỡng an tinh thần chờ xem kịch.”
Ngọc Nghiên cứ thế nghênh ngang mà đi, Lục Quân nhìn nàng ta như vậy bất giác nhíu mày.
Thanh Anh khuyên nhủ: “Thôi.
Tỷ không phải không hiểu tính tình Kim Ngọc Nghiên, tuy địa vị nàng ta là cách cách cùng phân vị với tỷ, nhưng lai lịch khi còn ở tiềm để lại không giống nhau.
Dù gì nàng ta cũng là hoàng nữ của Cao Ly, do tiên đế đặc biệt tứ hôn cho hoàng thượng, chúng ta nhẫn nhịn khách khí với nàng ta một chút, chẳng phải tức giận vì nàng ta.”
Lục Quân mặt mày cau có: “Muội muội nói phải, sao ta lại không biết chứ.
Hôm nay hoàng thượng cũng vì thân phận đặc biệt đó mà chỉ dụ Tứ viện Tam bảo đại nhân làm nghĩa phụ của nàng ta, thảo nào nàng ta càng sinh kiêu ngạo.”
Thanh Anh an ủi: “Ta biết tỷ tỷ ở cùng nàng ta một chỗ khó sinh uất ức trong lòng.
Đợi hoàng thượng sắc phong lục cung, sớm muộn cũng sẽ an bài cho các tỷ muội vị trí tốt hơn.
Tỷ tỷ an tâm, tỷ là mẫu thân của tam a ca, nàng ta sao có thể so sánh với tỷ.”
Lục Quân lo lắng nhìn Thanh Anh: “Nguyệt phúc tấn ở trước mặt hoàng thượng ôn nhu hòa nhã, lại thấu lòng người, nay vừa tiến cung tính tình nàng ta đã biến đổi, còn có cái gì là không thể?” Lục Quân nhìn con đường xa xăm phía trước, hồng tường cao chót vót như muốn áp chế người ta, người ta bất giác tự vệ phải co người, “Thường nói Tử Cấm thành oan hồn bất tán, ngày đêm quấy phá, chẳng lẽ nó đến độ khiến người ta thay tâm đổi tính sao?”
Đêm khuya, ánh trăng biến mất, chẳng thể thấy dù là một nửa điểm ánh sáng.
Tử Cấm thành – nơi phồn hoa mà người người hằng ngưỡng mộ – chỉ có các cung điện trùng trùng điệp điệp tựa những rặng viễn sơn, nơi nơi đốt đèn lồng trắng để đại tang, tựa như ma trơi lập lòe, những con người mặc y phục trắng toát lui tới, có khác nào nơi địa thế u linh quỷ mị.
Thanh Anh cầm lấy tay Lục Quân, dịu dàng nói: “Tử bất ngữ quái lực, loạn, thần.
Lục Quân tỷ tỷ hơn ta đến vài tuổi, ta còn chưa sợ hãi sao tỷ phải hao tâm? Huống hồ sự ôn độ của Cao Hi Nguyệt từ trước tới nay đều là dành cho hoàng thượng chứ đâu phải dành cho chúng ta.”
Lục Quân nghe vậy nhưng cũng chẳng mỉm cười.
Thanh Anh nhìn nơi Tử Cấm thành xa lạ, lạnh nhạt nói: “Ta và tỷ tỷ dẫu đều là con dâu của Tử Cấm thành, vẫn thường thường tiến cung thỉnh an, nhưng thật sự ở lại nơi đây thì hẳn là lần đầu.
Về phần nơi này có oan hồn u tâm, nhân tâm thay đổi hay chăng– chuyện này ta thấy con người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều.”
Chung quy là cũng đã lao lực suốt một ngày, nói xong, hai người họ cũng tự tản đi.
Hi Nguyệt hồi cung đã thấy rất buồn ngủ đến không chịu nổi.
Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ, một cung nữ lập tức mang đến một bát táo đỏ tổ yến, cung kính nói: “Tiểu chủ đã mệt rồi, người dùng tạm chút tổ yến đi.”
Hi Nguyệt phất tay ý bảo cung nữ kia đặt xuống, tùy ý gỡ mấy cây ngân trâm cài trên búi tóc đưa cho tâm phúc thị tỳ- Mạt Tâm, miệng nói: “Quả là đồ bỏ! Âm u lại nặng nề, khiến đầu ta đau nhức.” Dứt lời, nàng ta liền trân quý nâng niu ngọc trạc óng ánh đính phỉ thúy điểm kim liên hoa trên cổ tay, “Chiếc vòng chủ tử nương nương ban tặng này cũng hoàn hảo thật đấy, dù cho phải túc trực bên linh cữu ta cũng chẳng nhẫn tâm tháo xuống.
Bằng không cả ngày nhìn mấy kẻ thần sắc ảm trầm kia cũng đủ sinh phẫn nộ.”
Mạt Tâm đem mấy cây trâm đặt trên gương trang, rồi thay Hi Nguyệt gỡ quyên hoa và trân châu cài trên đầu xuống, cười nói: “Tiểu chủ thiên sinh tư chất mỹ lệ, cho dù trâm bằng gỗ đen cài lên đầu người cũng biến thành phương hoa diễm thảo.
Huống rằng vòng tay này tuy giống nhau, cái người kia cũng có, nhưng tiểu chủ đeo vào lại đẹp hơn Thanh phúc tấn nhiều lần.”
Hi Nguyệt nhìn Mạt Tâm mỉm cười, “Chỉ giỏi khoác lác.
Phương hoa diễm thảo tươi đẹp? Hiện tại không phải là Kim Ngọc Nghiên chắc? Hoàng thượng có thể không sủng ái dung nhan mỹ miều của nàng ta?”
Mạt Tâm cười nói: “Dù cho dung nhan có tưoi đẹp độc đáo mấy thì bất quá cũng chỉ là tiện nữ đến từ một tiểu quốc, vậy cũng tính sao? Chủ tử nương nương thân thể yếu nhược, Tô Lục Quân kia tính tình nhát gan, còn lại mấy cách cách thị thiếp khác đều không lọt vào mắt, kẻ duy nhất có khả năng ngồi cùng tước vị với tiểu chủ bất quáchỉ có Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh.
Thế mà ngày hôm nay nàng ta cũng bị tiểu chủ bêu xấu mặt, xem xem nàng ta còn có thể đắc ý được bao lâu chứ!”
Hi Nguyệt chậm rãi múc hai muỗng tổ yến, khinh cười nói: “Trước nay nàng ta ỷ vào thân phận biểu tôn của Hiếu Kính Hiến hoàng hậu và Cảnh Nhân cung hoàng hậu, được tiên đế và Thái hậu chỉ hôn cho hoàng thượng nên đắc ý mà thôi.
Giờ đây Thái hậu nắm quyền, tiên đế và Hiếu Kính hoàng hậu đều đã tạ thế, vị Cảnh Nhân cung ngược lại, trở thành trói buộc.
Có lẽ Thái hậu cùng hoàng thượng sẽ chẳng còn nể nang danh phận của nàng ta.”
Mạt Tâm hầu hạ Hi Nguyệt xoa bóp vai nói: “Còn không phải nữa, nô tỳ thấy chủ tử nương nương cũng chăngr muốn nhìn mặt nàng ta.”
Hi Nguyệt thở dài: “Từ trước đến nay tuy cùng phân vị là trắc phúc tấn, ta lại lớn tuổi hơn nàng ta, nhưng khi vào phủ thân vương thì phận ta chỉ là một cách cách.
Sau đó được dù chăng có phong trắc phúc tấn thì trong mắt người người vẫn luôn cảm thấy ta không sánh bằng nàng ta, hỏi sao ta không tức giận được.
Cũng giống như cái vòng tay này, chúng vốn dĩ là một cặp, tự nhiên tự phải chia ta một cái, nàng ta một cái, cô đơn mỗi chiếc mỗi bóng, sao thể đẹp bằng khi một đôi chúng hợp lại được.”
Mạt Tâm nghĩ đến tiền đồ của tiểu chủ mình, cũng thấy thống khoát: “Không thể nào.
Cổ tay tiểu chủ tinh tế trắng nõn thế này, rất thích hợp để mang phỉ thúy.
Chẳng trước tới nay nàng ta đắc ý mà thôi, hôm nay bị tiểu chủ cho một đòn phủ đầu cũng coi như cho nàng ta sáng mắt.
Là trắc phúc tấn có gì, cái trọng yếu nhất chính là trong hậu cung ai giành được sủng ái của hoàng thượng hơn cả.”
Hi Nguyệt nhu uyển cười, liếc nhìn Mạt Tâm như khen ngợi, nhưng cũng không khỏi lo lắng: “Ta hôm nay đang khóc nghi tang bất ngờ hành xử như vậy, quả là hơi có chút mạo hiểm.
Mà tin tức của ngươi là xác thực chứ?”
Mạt Tâm cười nói: “Tiểu chủ xin cứ an tâm, đó là do chính miệng Liên Tâm bên cạnh chủ tử nương nương đến nói cho nô tỳ nghe, nàng ta bảo rằng nghe thấy hoàng thượng nói vậy với chủ tử nương nương như vậy.
Dẫu cho Liên Tâm có một vạn lá gan, nàng ta cũng không dám nói dối như vậy đâu!”
Hi Nguyệt nhắm đôi phụng nhãn hẹp dài đẹp tuyệt trần lại, cười rằng: “Vậy là tốt rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...