(*Đoạn oản nghĩa là chặt đứt cổ tay.
Từ này được lấy từ thành ngữ: “Tráng sĩ đoạn oản” hay còn gọi là ‘Tráng sĩ tự chặt cổ tay”.
Thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Trong chương này nói về Yến Uyển dứt khoát, “chặt đứt” mẹ đẻ của mình)
Hãn phi nhíu mày: “Lệnh phi muội muội, ở trước mặt Hoàng thượng mà muội muội lạp lạp xả xả bộ dáng như vậy, chẳng lẽ muội muốn áp chế ngạch nương của muội sao?”
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc thần sắc của Ngụy phu nhân cũng dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ là cái bình tĩnh kia giống như cái chết tiều tụy tịch mịch.
Nàng vô thanh khóc lóc nức nở, đột nhiên bỏ cánh tay Yến Uyển đang nắm chặt ra rồi bò đến trước mặt Hoàng đế, ôm lấy chân Hoàng đế, dùng hết sức mà hô to: “Hoàng thượng! Đều là do thiếp thân hồ đồ, tất cả là lỗi của thiếp thân!”
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Lỗi sao? Ngươi có lỗi gì chứ?”
Hàm răng trắng ởn của Ngụy phu nhân cắn vào đôi môi, khiến cho nó chảy máu ra: “Toàn bộ tội nghiệt đều do thiếp thân làm! Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, thiếp thân không thể chối cãi nhưng mà chuyện này….”.
Nàng ngoan cố: “Chuyện này không liên can đến Tá Lộc và Lệnh phi.
Lệnh phi không biết việc làm của thiếp thân.
Tá Lộc cũng chẳng hay biết gì, chỉ là do hắn bị thiếp thân thúc giục mà thôi.
Hắn… Hắn là người hồ đồ, tuổi tác lại nhỏ, chỉ biết nghe theo lời của thiếp thân nói, cái gì cũng đều không rõ”.
Nàng nói xong liền khóc rống thất thanh.
Yến Uyển quỳ rạp trên đất, cố hết sức nâng eo lưng, khóc lóc nói: “Ngạch nương, sao ngạch nương lại trở nên như vậy chứ? Tá Lộc nó hết ăn rồi lại nằm, không hiểu được đại cục nhưng nó hiếu kính ngạch nương, nghe theo lời nói của ngạch nương nhưng ngạch nương lại lợi dụng cái thiếu hiểu biết của nó mà dùng nó làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy sao?”
Hai mắt của Ngụy phu nhân đỏ bừng lên, đẩy Yến Uyển sắp chạm vào thân thể mình ra, giọng căm hận nói: “Chuyện đã đến nước này thì còn nói điều đó làm gì? Nương nương có thai cho nên không tiện biết việc này, ngạch nương thay nương nương xử lý, cũng là thành toàn tiền đồ của nương nương.
Chuyện như vậy, lúc trước nương nương không biết thì bây giờ cũng không cần biết”.
Lục Quân vẫn căm giận, mà lại nghi hoặc: “Ngươi và Hoàng hậu nương nương không oán không ân, cần gì phải làm những chuyện tội nghiệt này chứ?” Nàng liếc mắt nhỉn Yến Uyển: “Nếu nói là do Lệnh phi thì cũng còn có lý, là Lệnh phi tranh giành tình cảm nên mới làm bậy”
“Lệnh phi tranh giành tình cảm sao? Lệnh phi có cái gì mà tranh giành tình cảm chứ? Lệnh phi là người thành thật nhưng lại vô dụng, thiếp thân sinh nàng ta ra cho nên muốn thay nàng ta làm hết mọi chuyện”.
Ngụy phu nhân thở hổn hển, đẩy cánh tay Yến Uyển ra nói: “Lệnh phi xuất thân nghèo hèn, lại không hiểu được tranh giành tình cảm! Càng ngày Hoàng hậu càng sinh hài tử càng nhiều mà Lệnh phi thì sao chứ? Bất quá cũng chỉ giống như con cái của Thuần quý phi, ai ai cũng bị Hoàng thượng coi thường.
Mà mấy năm nay Lệnh phi chịu khổ, lại bị Thục Gia Hoàng quý phi khi dễ xem thường, lại có mấy lần chịu thất sủng, đều là thủ đoạn của Hoàng hậu.
Nếu không phải do Lệnh phi ngu dốt thì sao lại rơi vào tình cảnh này được chứ? Thế nhưng ngạch nương không cam lòng, ngạch nương nuốt không được cái oán hận này, không thể trơ mắt nhìn Lệnh phi hồ đồ vô năng, để bị người khác khi dễ!”
Hãn phi nhịn không được, hít một ngụm khí lạnh: “Đúng là hoang đường! Lệnh phi được sủng ái hay thất sủng, đều là do chuyện nàng ta làm, thì có liên can gì đến Hoàng hậu? Lại càng có liên can gì đến Hoàng tử trong bụng Hoàng hậu chứ? Trời sinh tính tình ngoan độc mà còn đổ lỗi cho người bên ngoài như vậy sao?”
Ngụy phu nhân nắm chặt đôi tay, cũng không thèm nhìn khuôn mặt Yến Uyển đang khóc rống, giương mặt lên nói: “Hoàng thượng, một người làm việc này thì một người sẽ chịu hậu quả.
Trát Tề là thiếp thân làm hại, Du phi là thiếp thân vu oan, Hoàng tử trong bụng của Hoàng hậu cũng là do thiếp thân mua chuộc Điền ma ma làm hại! Thiếp thân không còn lời nào để nói, nguyện ý đền tội”.
Trong mắt nàng chảy ra nước mắt đục ngầu, thê lương nói: “Nhưng mà Hoàng thượng, chuyện này không có liên can đến con gái và Tá Lộc của thiếp thân! Nó chỉ là một đứa con không nên thân, cái gì cũng không biết! Cũng…” Nàng liếc mắt nhìn thân hình mảnh mai của Yến Uyển đang muốn ngã xuống, cố gắng chịu đựng nói: “Cũng không có liên can gì đến Lệnh phi nương nương!”
Yến Uyển khóc lóc nức nở không thôi: “Ngạch nương… Ngạch nương…”
Như Ý nhìn Yến Uyển bằng đôi mắt không chút ấm áp, giọng nói băng lãnh: “Dùng tiền đồ của chính mình và đệ đệ để áp chế ngạch nương, bổn cung không hề nghĩ tới Lệnh phi lại có dũng khí như vậy!”
Thường ngày khuôn mặt Yến Uyển hồng nhuận thanh thoát nhưng giờ đây, nàng nằm trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn Như Ý cứ như là một cỏ rác hèn mọn, đôi mắt rưng rưng, ủy khuất vô hạn nói: “Ngạch nương bị trừng phạt là đúng tội, thần thiếp cũng không dám hai lời nhưng lời ấy của Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ là muốn mượn việc làm của ngạch nương để lấy tính mệnh của thần thiếp sao? Nếu như vậy, thần thiếp sẽ đưa tính mệnh của thần thiếp và hài tử trong bụng cho Hoàng hậu nương nương xử trí”
Trong mắt nàng chứa đầy cái ủy khuất và đau thương nhưng ở dưới đáy mắt rõ ràng có một tia oán độc sâu xa, lạnh đến thấu xương, chằm chằm hướng về Như Ý.
Tính tình Lục Quân ôn hòa như thế mà cũng nhịn không được mà rùng mình một cái, mỉa mai nói: “Hài tử trong bụng Lệnh phi là huyết mạch Hoàng gia, chỉ là nó mượn cái bụng của Lệnh phi để ở mười tháng thì Lệnh phi có tư cách gì mà đoạn cái sinh tử của nó chứ? Lại còn muốn đưa cho Hoàng hậu nương nương! Lệnh phi nghĩ hài tử của Hoàng thượng thì có thể cần, có thể lấy đi sao?”
Hãn phi oán ghét nói: “Việc vất vả khi mang thai mười tháng thì ai ai mà không hiểu được chứ? Vậy mà dám tự khoe hài tử, còn muốn lấy hài tử áp chế Hoàng thượng và Hoàng hậu sao?”
Hoàng đế quát lớn: “Làm càn!”
Lời này không biết là quát Hãn phi hay là Yến Uyển.
Như Ý vẫn giữ cái ánh mắt ôn nhiên, thương xót mà lạnh nhạt: “Lệnh phi thật sự xem nhẹ cái sinh tử hài nhi trong bụng như vậy sao?”
Yến Uyển biết chính mình lỡ lời nhưng lại nhìn cái ánh mắt ôn thuận của Như Ý, nàng cứ cảm thấy nó như là đao kiếm, làm cho nàng không biết che giấu chỗ nào.
Nàng cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy trong bụng co rút đau đớn, nàng cắn răng một cái, nàng cố gắng nâng vòng eo lên nhưng lại không được, liền ngã nhào xuống đất.
Cái phập phồng kịch liệt kéo động cái hài tử trong bụng nàng đau đớn, trong lòng chợt lóe lên một tia mừng thầm, hài tử này đang tới cứu nàng, giờ khắc này nàng đã động thai khí.
Nàng liều mạng dùng hết khí lực toàn thân kêu to: “Hoàng thượng, thần thiếp xuất thân nghèo nàn, cho dù thần thiếp mưu hại Hoàng hậu nương nương và Du phi thì có ích lợi gì chứ ạ? Cái oan khuất này, thần thiếp không cam tâm ạ”
Tiếng khóc của nàng làm cho tâm phế tê liệt, khuôn mặt chứa đầy đau đớn, đúng là thê lương cực kỳ!
Như Ý hít sâu một hơi: “Hoàng thượng, thần thiếp không tin vu cổ nhưng thần thiếp tin vào việc người khác có tâm tư ác độc, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Hôm nay ma ma đỡ đẻ xuống tay lúc thần thiếp sinh sản, khiến cho Hoàng tử của thần thiếp chết oan khuất nhưng chẳng lẽ ngày sau, mỗi lần Hoàng tự trong cung sinh ra đều bị mẹ con Lệnh phi xuống tay sao ạ?”
Có một lát yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn vào Hoàng đế, trong điện chỉ nghe thấy tiếng đau đớn rên rỉ của Yến Uyển.
Tiếng rên rỉ kia dần dần khó có thể nhẫn nại, vẫn là Tiến Trung phát hiện cái khác thường, hô to: “Hoàng thượng! Máu! Máu!”
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, liền thấy dưới chân Yến Uyển có máu chảy uốn lượn.
Nàng ôm bụng cười nhíu mày, mồ hôi lạnh rơi ra, thống khổ nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Lục Quân không khỏi có chút hoảng hốt: “Hoàng thượng, xem ra Lệnh phi đã bị động thai khí, muốn sinh con rồi”
Mặc dù Hãn phi đang cực kỳ oán ghét nhưng khi thấy Yến Uyển đau đớn sắp sinh ra, thần sắc nàng không khỏi mềm xuống.
Ánh mắt Yến Uyển chứa đầy bi thiết, chần chờ nhìn Hoàng đế kêu lên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…Hài tử của chúng ta…”
Hoàng đế chần chờ, nhìn chằm chằm vào Yến Uyển đang đau đớn không thôi, cái màu máu vẫn chưa thể đả động đến cái lạnh lùng của hắn: “Họa loạn cung đình thì phải có nghiêm trị! Ngụy Dương thị cuồng bội, mưu hại Hoàng tự, lập tức tha ra ngoài ban rượu độc!”.
Khẩu khí của Hoàng đế dịu đi: “Nhưng Ngụy Dương thị hiếm khi tiến cung, Lệnh phi lại luôn ở trong cung, không biết rõ chi tiết.
Huống chi Lệnh phi lại đang có thai, sắp lâm bồn…” Đáy mắt hắn không thể che giấu cái khó xử mà nhìn Như Ý: “Đây cũng là đứa con của trẫm”
Yến Uyển nghe sắc lệnh của Hoàng đế, nàng sắp ngất nhưng lại đau đớn không thôi, nàng khóc lóc: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng cho ngạch nương được chết toàn thây”
Mặt mày Ngụy phu nhân xám xịt như tro tàn, nàng bị thái giám lôi ra ngoài.
Lúc kéo đi ngang qua Yến Uyển, nàng cố gắng hết sức, nắm chặt lấy cổ tay đang lõa lồ của Yến Uyển, vì dùng lực quá nhiều cho nên trên da thịt của Yến Uyển vẫn còn in dấu bàn tay.
Ngụy phu nhân thê lương nói: “Con nói rồi đó! Là con nói! Tá Lộc… Con phải quản thúc Tá Lộc cho tốt vào!”
Yến Uyển nghẹn ngào liên tục khấu đầu, lại sợ Ngụy phu nhân làm liên lụy cho nên liền nói: “Ngạch nương, Hoàng thượng cho ngạch nương giữ lại cái thể diện khi chết đi, không để thân thể ngạch nương khó coi, ngạch nương hãy tạ ơn đi”.
Đáy mắt nàng chứa đầy nước mắt, dập đầu liên tục: “Hoàng thượng, thần thiếp sẽ lấy cả đời này để cảm tạ cái ân tình và thể diện của Hoàng thượng!”
Ngụy phu nhân không nói thêm gì nữa, ngã nhào trên mặt đất, bị Tiến Trung tha ra ngoài.
Yến Uyển giấu đi nước mắt nhưng lại nhịn không được cái đau đớn trong bụng, rốt cuộc nàng cũng khóc lóc nức nở.
Như Ý định thần lại, rốt cuộc nàng không thể nói được điều gì.
Nàng sợ, là thật.
Những thăm tháng không thể sinh dục lúc trước, nàng thật sự là hận, hận đến mức răng nanh cắn chặt vào.
Nàng hận cho nên năm tháng tuyệt vọng ở trong lãnh cung, nàng rõ ràng biết rõ những sợi bông và hoa lau kia sẽ hại chết Vĩnh Liễn gầy yếu nhưng mà nàng vẫn nói cho Hải Lan, do Hải Lan và Lục Quân cùng đang oán hận Hiếu Hiền hoàng hậu cho nên cuối cùng đưa đứa nhỏ kia vào con đường chết.
Nhưng mà khi đó nàng không nghĩ nhiều, có một ngày nàng sẽ ra khỏi lãnh cung, có thể hít thở cái không khí bên ngoài lãnh cung rồi nàng từng bước đi lên ngôi vị Hoàng hậu, sẽ có đứa con của riêng mình.
Nhưng mà cái tội lỗi cất giấu kia là cái tra tấn ngày đêm của nàng.
Hải Lan không kinh sợ chút nào, bởi vì so với nàng, Hải Lan là người mạnh mẽ.
Nàng kinh sợ, nàng áy náy, nàng sám hối bởi vì nàng có nhiều vướng bận như vậy, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới, rất nhiều năm sau, nàng cũng sẽ nếm qua cái nỗi đau mất con.
Tĩnh lặng như vậy, vẫn là Lục Quân đánh vỡ cái không khi đó, nàng niệm Phật châu trong tay, sắc mặt vi lạnh: “Mẹ mất giữ con, cũng có thể xem như một cái chi đạo”
Như Ý bình tĩnh, nàng hiểu được Hoàng đế sẽ không làm như vậy, không phải vì điều gì khác, chỉ vì Hoàng đế cũng là người mất mẹ.
Nàng hít thở không ngừng, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Tìm một ma ma đỡ đẻ thỏa đáng để chiếu cố Lệnh phi sinh sản đi”.
Nàng hạ thấp người nói: “Hoàng thượng, vậy thì thần thiếp sẽ tự mình đưa Du phi ra khỏi Thận Hình tư”
Hoàng đế gật đầu, cảm thấy áy náy: “Tự dưng Du phi chịu cái oan khuất này, đúng là Hoàng hậu nên tự mình nghênh đón thì mới có thể bình ổn lời đồn đãi”
Yến Uyển được Vương Thiềm đỡ lên nhuyễn kiệu, cả người nàng đau đớn vô cùng, nàng nhịn không được mà khóc lớn tiếng.
Hai tay Xuân Thiền run rẩy, nắm chặt lấy tay Yến Uyển nói: “Nương nương yên tâm, sẽ sớm đến Vĩnh Thọ cung thôi ạ.
Thái y và ma ma đỡ đẻ cũng đến sớm thôi!”
Yến Uyển quay đầu nhìn lại Dực Khôn cung càng lúc càng xa, khóc nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Xuân Thiền khổ sở mà bất an: “Nương nương, Hoàng thượng không đến đâu ạ.
Nương nương an tâm, an tâm mà sinh hạ một Hoàng tử đi ạ, mọi chuyện sẽ có cơ hội thay đổi”.
Nàng dứt lời, liền thúc giục thái giám nâng kiệu: “Mau lên! Mau lên nào! Không thấy nương nương đang chịu không nổi sao?”
Đám thái giám vội vàng chạy đi, y bào cuốn theo gió mang theo cái nóng rực mà hỗn độn, lại có một tiếng khóc tuyệt vọng vang lên khiến cho Yến Uyển đang đau đớn phải tỉnh lại.
Nàng hoang mang rối loạn đứng thẳng dậy mà tìm kiếm nơi tiếng khóc kia phát ra, rốt cuộc nàng kêu lên: “Ngạch nương! Ngạch nương!”
Ở chỗ rẽ, bất chợt Yến Uyển nhìn thấy Ngụy phu nhân bị kéo đi, nàng kiềm lòng không được mà khóc rống lên.
Xuân Thiền hiểu ý, bước lên phía trước vài bước, chặn đầu Tiến Trung lại, thân thiết nói: “Tiến Trung công công, nhờ công công nghĩ lại chút tình cảm ngày xưa để cho nương nương nói vài lời với phu nhân đi ạ.
Cũng coi như đưa phu nhân đến đoạn đường cuối cùng”
Tiến Trung khó xử, liên tục xoa tay, hắn nhìn thấy Yến Uyển ngồi trong nhuyễn kiệu đau đớn khóc lóc, một lát sau hắn lùi sang bên một bên nói: “Được rồi! Nhanh lên đấy, nếu không thì ta cũng sẽ mất đầu thôi”
Xuân Thiền vội vàng đáp ứng, ý bảo bọn thái giám hạ kiệu xuống.
Yến Uyển nhịn đau mà nhào về phía Ngụy phu nhân, khóc nói: “Ngạch nương, ngạch nương, xin lỗi! Con gái không bảo vệ được ngạch nương!”
Vì tuyệt vọng quá mức cho nên Ngụy phu nhân khó có thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt nàng sắc bén: “Ta không chỉ vì ngươi mà càng vì Tá Lộc”
Yến Uyển đang nóng bỏng bi ai thì đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo: “Hóa ra đến lúc này, ngạch nương vẫn không yên lòng Tá Lộc”
Ngụy phu nhân nhìn thẳng vào Yến Uyển: “Ngươi vỉ chính mình mà ngay cả ngạch nương cũng áp chế! Hừ hừ! Ta và a mã ngươi sớm biết rằng không thể dựa vào con gái được mà.
Tá Lộc, hắn là đứa con trai duy nhất của Ngụy gia, là huyết mạch duy nhất.
Ngươi đã thề với ngạch nương, dù có thế nào thì đều bảo vệ hắn, che chở cho hắn giống như che chở khối thịt trong bụng này của ngươi, che chở cho mãn môn Ngụy thị có hi vọng ở tương lai”
Từng từ từng chữ bay ra ngoài càng khiến cho Yến Uyển rơi lệ không thôi, nàng cắn môi cố gắng nói: “Ngạch nương, nếu ngạch nương nghe theo lời của con gái thì ngạch nương sẽ không chết như vậy”.
Nàng thương tâm muốn chết, nhịn không được mà kêu lên đau đớn.
Ngụy phu nhân cố gắng dùng hết sức, thở hổn hển nói: “Yến Uyển! Là do ngươi ngu xuẩn! Là ngạch nương ngu xuẩn! Chúng ta đã hao tổn biết bao tâm cơ, muốn diệt trừ loại bỏ hết một đám chướng ngại, không biết bỏ cái nhỏ mà diệt cái lớn cho nên mới đi vô số đường vòng như vậy”.
Thần sắc Yến Uyển phát tím, vội vàng nói: “Ngạch nương, ngạch nương nói gì vậy?”
Ngụy phu nhân vươn tay tát mình một cái, khóe miệng chảy ra máu.
Giọng nói nàng khàn khàn nói: “Yến Uyển, ngạch nương đã hiểu rõ ràng rồi! Nếu mà vắt hết óc để loại bỏ đám người kia, dùng hết mọi thủ đoạn thì không bằng chuyên tâm đối phó với một người là được!”
Yến Uyển kinh hô: “Hoàng hậu!”
Ngụy phu nhân nghiến răng nói: “Đúng! Hãm hại hài tử của nàng ta thì được gì cơ chứ? Nàng ta vẫn là Hoàng hậu như cũ! Nếu đã như vậy thì hãy khiến nàng ta ngã xuống.
Tiên sư toán mệnh đã nói, ngươi có vận vô mệnh, tiện nhân kia có mệnh vô vận! Chỉ bằng những lời này, nhất định ngươi phải đoạt được ngôi vị Hoàng hậu của nàng ta, làm cho nàng ta sống không bằng chết!”.
Nàng còn muốn nói thêm điều gì thì Tiến Trung nhịn không được mà thúc giục: “Nương nương, nương nương cũng phải giữ lại cái đầu của nô tài nữa ạ!”
Rốt cuộc Ngụy phu nhân cũng nản lòng, nước mắt đau khổ rơi lã chã, nàng bị Tiến Trung kéo đi mà hô nhỏ: “Yến Uyển, ngạch nương có thể giúp được ngươi chỉ đến đây mà thôi.
Chính ngươi… Chính ngươi… phải che chở Tá Lộc cho tốt, đừng phụ ngạch nương đã dùng cái mệnh này để đổi…”
Yến Uyển muốn đuổi theo nhưng thân thể nàng đau nhức cho nên nàng té ngã xuống.
Xuân Thiền cùng Lan Thúy hoảng sợ khóc lóc, liều mạng đỡ lấy Yến Uyển, xung quanh mờ mịt, bỗng nhiên nàng gọi lên: “Nương nương, Tề thái y đến rồi! Nương nương, Tề thái y đến rồi!”
Hải Lan được cung nữ đỡ tay chậm rãi đi ra, có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Tinh thần nàng vững vàng nhưng thân thể có chút gầy, có chút tiều tụy, giống như trải qua một đêm mà biến thành một bà lão 50, 60 tuổi nhưng cái khuôn mặt lạnh nhạt xuân liễu như nước mùa xuân kia lại chưa từng nhạt đi, nàng vẫn khiêm tốn như vậy.
Bước chân nàng có chút chậm chạp, chậm rãi, một bước lại một bước, giống như một người luôn nằm trên giường mà đã lâu rồi đi trên mặt đất, bước chân lại mềm mại như vậy.
Diệp Tâm cùng Xuân Hỉ đứng bên trái phải đỡ lấy nàng, cũng rất cẩn thận.
Như Ý và Vĩnh Kỳ đứng chờ ở ngoài cửa Thận Hình tư, lúc thấy Hải Lan đi ra liền vội vàng chạy tới đỡ lấy khuỷu tay của Hải Lan.
Khuôn mặt Vĩnh Kỳ đã sớm rơi lệ, hắn quỳ xuống dập đầu nói: “Ngạch nương, Ngạch nương!”
Hải Lan nhìn hắn một chút rồi vươn tay kéo hắn đứng lên: “Được rồi, cũng không có chuyện gì thì cũng không cần quá mức xúc động như vậy”
Như Ý nắm lấy cổ tay trắng bạc như tờ giấy của Hải Lan, bất giác nhíu mày nói: “Gầy một chút rồi, có thể sờ thấy được xương cốt”
Hải Lan thấy Như Ý, khuôn mặt giãn ra tươi cười, nàng lại rơi lệ: “Tỷ tỷ”.
Nàng thấy khuôn mặt Như Ý chứa đầy lo lắng, vội hỏi: “Chắc mấy ngày nay tỷ tỷ cũng không cảm thấy dễ chịu phải không? Muội nghe Diệp Tâm kể lại, tựa hồ là vì chuyện vu cổ.
Thật sự có chuyện kỳ lạ như vậy sao?”
Như Ý ngẩn người ra rồi mỉm cười: “Lý Ngọc dẫn người đến Ngụy phủ kiểm ra, có làm chút tay chân cũng không tính ủy khuất bọn họ.
Nếu trong lòng Hoàng thượng vẫn còn tin tưởng bổn cung hại chết Thập Tam a ca, tin tưởng vào cái thuyết họa phúc thiên tượng của Khâm Thiên giám thì chuyện vu cổ độc hại như vậy, Hoàng thượng lại càng tin tưởng hơn”
Hải Lan gật đầu: “Đúng.
Chúng ta đã nhẫn nhịn lâu rồi.
Chỉ là khiến cho tỷ tỷ mất đi một A ca mà chỉ đổi được một cái mệnh của ngạch nương Lệnh phi, thật sự vẫn chưa đủ”
“Mặc kệ đó là cái mệnh gì thì đều là mạng người! Bổn cung muốn một mạng đổi lấy một mạng.
Bây giờ nàng ta thất sủng, huynh đệ của nàng ta là Tá Lộc không có gì để dựa vào, giống như chó nhà có tang* nhưng lại suốt ngày gây chuyện thị phi, nàng ta cũng hao tổn tinh thần nhiều rồi”
(*Chó nhà có tang (tang gia chi khuyển 丧家之犬 ) là câu thành ngữ nói về Khổng Tử, ý nghĩa là người không nơi nương tựa.
Lấy tích truyện: Khổng Tử vào năm 30 tuổi mở trường tư và thu nhận được 50 môn đồ.
Mặc dù vua nước Lỗ thăng chức cho Khổng Tử rất nhiều nhưng lại không coi trọng và dùng hết tài năng chính trị của Khổng Tử cho nên Không Tử chán nản, liền cùng 50 môn đồ rời khỏi nước Lỗ.
Khổng Tử và các môn đồ lần lượt đến các nước Trần, Vệ, Tống… nhưng không nước nào chịu dùng đường lối chính trị của Khổng Tử cho nên Khổng Tử và môn đồ lại đến nước Trịnh.
Lúc đến nước Trịnh thì thầy trò lại để lạc mất nhau, chỉ có mình Khổng Tử đứng chờ ở cổng thành.
Mọi người liền cùng nhau đi tìm.
Trong các môn đồ của Khổng Tử có một người tên là Tử Cống.
Tử Cống sốt ruột đi tìm thầy khắp mọi nơi, khi gặp một người nước Trịnh vội hỏi rằng: “Anh có nhìn thấy thầy tôi ở đâu không?”.
Người này đáp: “Tôi thấy ở ngoài cửa đông có một ông già trông rất quái gở, ông này trán giô như vua Nghiêu, cổ cao như Cao Đào, vai rộng như Tử Sản, từ trên lưng trở xuống thì trông giống như ông Vũ, ông ta buồn bã trông chẳng khác nào con chó nhà có đám tang, không hiểu người đó có phải là thầy của anh không”.
Tử Cống nghe vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa đông.
Khi gặp được Khổng Tử mới đem lời người nước Trịnh nói lại với thầy.
Khổng Tử nghe xong liền cười phá lên: “Anh ta so sánh thầy với người khác thì thật không chuẩn xác, nhưng đem ví với một con chó của nhà có đám tang thì thật không có gì xác đáng hơn nữa “.)
Hải Lan không chịu yên tâm: “Tỷ tỷ nghĩ Lệnh phi sẽ an phận sao?” Nàng nghiêng tai lắng nghe: “Là ai đang kêu gào vậy? Là Lệnh phi đang sinh con có phải không?”
“Mặc kệ nàng ta sinh được cái gì thì nàng ta cũng chẳng còn nơi dựa dẫm, nàng ta chỉ còn cái mệnh tàn mà thôi.
Nếu đuổi tận giết tuyệt thì lại khiến Hoàng thượng nghi ngờ”.
Bỗng dưng Như Ý cảm thấy vài phần mệt mỏi:
“Bổn cung và Hoàng thượng nghi ngờ lẫn nhau đến tận lúc này, nếu không giữ lại ba phần đường sống thì chỉ sợ nếu làm người khác bị thương mười phần thì cũng sẽ khiến thân mình bị tổn hại tám phần mà thôi”.
Hải Lan xuy cười, trong mắt chứa cái khinh thường: “Tỷ tỷ vẫn để ý đến Hoàng thượng sao?”
Như Ý u buồn: “Không phải để ý đến Hoàng thượng mà để ý đến hai chữ “Phu thê”.
Bổn cung và Hoàng thượng đã làm bạn từ còn trẻ, cố gắng đi bên nhau đã vài chục năm rồi, chẳng lẽ vì người bên ngoài mà bị tan vỡ sụp đổ ở nơi này sao?”
Hải Lan không thèm để ý, nàng vươn tay phủi bụi dính trên áo: “Sau việc này, Hoàng thượng có an ủi tỷ tỷ không?”
“Vật đổi sao dời, an ủi thì có ích gì chứ? Bổn cung và Hoàng thượng đều đã qua nửa đời người, cho dù tuổi tác có già đi, dù cho có liên tục gặp nỗi đau bi thương, nhan sắc cũng không còn bằng các tần phi trẻ tuổi nhưng nếu có gặp nhau, nói chuyện về con cái thì cũng còn giữ được tình cảm”
Hải Lan mỉm cười thoải mái nói: “Lời này của tỷ tỷ là ám chỉ muội sao?”
“Cho nên Hoàng thượng thích ai thì cứ mặc Hoàng thượng”.
Nàng trìu mến nhìn Hải Lan, vươn tay gỡ mái tóc mai đã hỗn độn, ôn nhu nói: “Muội đã chịu khổ ở Thận Hình tư rồi, bổn cung đã lệnh cho Dung Bội nấu canh hạt sen Sơn Dược mà muội thích nhất, xem ra bây giờ cũng đã ấm rồi, muội quay về uống đi”
Hải Lan cười khẽ, thần sắc cũng linh hoạt rất nhiều: “Có lời tỷ tỷ phân phó cho nên tuy rằng muội muội ở trong nhà giam nhỏ hẹp, không tiện vươn tay chân ra nhưng trong lòng đều cảm thấy an bình, không chịu khổ gì”.
Nàng nhìn Vĩnh Kỳ: “Nghe nói rốt cuộc con cũng thiếu kiên nhẫn, đi cầu xin Hoàng ngạch nương cứu ngạch nương có phải không?”
Khuôn mặt của thiếu niên nhỏ tuổi đỏ bừng, xấu hổ không thôi.
Hải Lan ngưng mắt nhìn hắn, nụ cười cũng dần tắt đi: “Con làm như vậy là không tin vào việc Hoàng ngạch nương sẽ thật lòng cứu trợ ngạch nương cho nên mới làm ra trò hề như vậy, có phải không?”
Như Ý đè tay Hải Lan lại, khẽ lắc đầu: “Rốt cuộc con vẫn còn nhỏ, chúng ta cái gì cũng đều gạt nó, nó là người mà muội sinh ra, chẳng lẽ lại thờ ơ sao? Cũng may nó sợ hãi mà mấy ngày gần đây dập đầu trước bổn cung cho nên người bên ngoài mới tin bổn cung đúng là đang ghét hận muội, mới có thể cho chúng ta tìm được dấu vết để lại”
Hải Lan nhìn chằm chằm vào Vĩnh Kỳ đang xấu hổ, nàng thấy hắn càng lúc càng cúi đầu, liền cảm thấy thương cảm: “Hoàng ngạch nương thương con cho nên mới không nói cho con biết.
Hôm nay ngạch nương sẽ nói cho con hiểu rõ, con đã sai rồi, thứ nhất là dễ tin vào lời người khác nói, thứ hai là nghi ngờ mẹ cả, thứ ba là cứu trợ không đúng cách.
Con cũng biết ngạch nương vì chuyện Thập Tam a ca mà phải vào Thận hình tư, Hoàng hậu lại là mẹ đẻ của Thập Tam a ca, nếu ngạch nương và Hoàng ngạch nương con không có tình cảm thì con cầu có ích gì chứ?”
Đôi mắt Vĩnh Kỳ chứa đầy nước mắt, hắn cố nén không để rơi ra ngoài: “Nhưng mà cầu xin Hoàng a mã và Thái hậu nương nương cũng vô ích”
“Tất nhiên vô ích rồi!” Hải Lan khẳng định nói: “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn*, lúc đó con phải càng lưu tâm đến hành động của Hoàng a mã và Hoàng ngạch nương con mới phải, xem có thể giúp ích được gì không.
Nếu không thì đến gặp Lý Ngọc và Lăng Vân Triệt nói bóng gió vài câu là được, cần gì phải có cử chỉ bối rối vô dụng như vậy chứ? Làm người mà quá mức vội vàng thì sẽ rối loạn, cuối cùng cũng sẽ bị thảm bại, hiểu chưa?”
(*Đây là câu trong bài Tiền Đường hồ xuân hành của Bạch Cư Dị.
Ý nghĩa là loạn hoa nên khiến người nheo mắt)
Vĩnh Kỳ bị giáo huấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hắn ngập ngừng nói: “Tất nhiên nhi thần tin tưởng Hoàng ngạch nương…”
Hải Lan liếc mắt nhìn hắn, hàm chứa cái thất vọng nặng nề, nói: “Tuy rằng tin tưởng nhưng lại không thể tin tưởng nhiều, không thể thủy chung đến cùng, đây là lỗi lớn nhất của con!”
Vĩnh Kỳ thì thào đang muốn giải thích thì đôi mắt ôn hòa của Như Ý đang nhìn hắn, nàng vươn tay vỗ về bờ vai của hắn nói: “Hoàng ngạch nương biết, tuy con còn nhỏ, lại ăn no dễ kinh sợ lòng người dễ thay đổi, mọi chuyện đều nhờ vào chính mình, phải tin tưởng chính mình nhưng mà tuy rằng bổn cung là Hoàng hậu, là ngạch nương của Vĩnh Cơ nhưng bổn cung cũng là ngạch nương đã nuôi dạy con từ nhỏ.
Con hiểu không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Vĩnh Kỳ đỏ bừng, hắn dập đầu không thôi và im lặng không nói gì.
Thất công chúa bình an sinh ra.
Lúc này Vĩnh Thọ cung người ngã ngựa đổ, ai ai cũng đều cảm thấy bất an, chỉ là Xuân Thiền và Lan Thúy là hai đại cung nữ vẫn ân cần hầu hạ bên cạnh, còn các hạ nhân còn lại không biết đã đi đâu.
Nhìn xung quanh chỉ còn có vài ma ma đỡ đẻ.
Yến Uyển đau đớn đến mức tỉnh dậy, đáy mắt khô cằn không còn một giọt nước mắt, nàng thê lương nhìn hình dáng kim lăng trên màn che, bởi vì lúc sinh sản đau đớn kêu la nhiều cho nên cổ họng nàng giờ đây khàn khàn, thì thảo: “Sao lại là công chúa? Sao lại như vậy chứ?”
Xuân Thiền sợ hãi trấn an: “Nương nương đừng như vậy mà.
Công chúa, công chúa cũng tốt.
Công chúa là tri kỷ”.
Nàng cố gắng suy nghĩ rồi nói: “Nương nương đã quên rồi sao? Hoàng thượng yêu thích công chúa hơn là Hoàng thượng”
Yến Uyển nghe được hai chữ “Hoàng thượng” thì bỗng nhiên có thêm vài phần khí lực: “Hoàng thượng, Hoàng thượng biết rồi sao?”
Xuân Thiền liếc mắt nhìn Lan Thúy đang bưng chậu nước ấm vào rồi nói: “Hoàng thượng đã phái Dục Hô cô cô đến để xem công chúa rồi đã quay về phục mệnh rồi ạ”
Đáy mắt Yến Uyển nóng bỏng: “Hoàng thượng và bổn cung đều ngóng trông là một vị Hoàng tử! Vì sao lại là công chúa vô dụng chứ? Nếu là Hoàng tử thì bổn cung sẽ có cách thoát ra được cái khốn cảnh này! Vì sao chứ?”
Xuân Thiền sợ tới mức vội che miệng nàng lại nói: “Nương nương! Nương nương! Công chúa cũng tốt, Hoàng tử cũng tốt, cuối cùng mẫu tử nương nương cũng bình an, cũng không uổng công phu nhân…” Nàng có chút sợ hãi: “Mới vừa rồi Tiến Trung công công có đến nói, phu nhân đã lên đường rồi ạ.
Nương nương, nương nương cũng đừng quên lúc lâm chung, phu nhân đã nhắc nhở điều gì, nhất định phải đối xử tử tế với chính mình ạ”
Đang nói thì Thất công chúa khóc rống lên, tiếng khóc của nàng cực kỳ mỏng manh, dường như cũng đang thương tâm phiền não cùng với Yến Uyển.
Không biết sao, tiếng khóc của đứa nhỏ cũng làm Yến Uyển xúc động, rốt cuộc nàng thở dài nói: “Ôm đến cho bổn cung nhìn một cái nào”
Lan Thúy thấy Yến Uyển đã phấn khởi lên một chút, liền vội vàng ôm Thất công chúa đi lên, vui sướng nói: “Nương nương mau nhìn đi, Thất công chúa trông thật đáng yêu”
Yến Uyển mệt mỏi liếc mắt nhìn đứa nhỏ nằm trong tã lót, nhíu mày nói: “Mặt nhiều nếp nhăn, bổn cung không muốn xem, cũng chẳng giống Hoàng thượng chút nào”
Lan Thúy liền nói: “Đứa nhỏ nào mới sinh ra cũng như vậy cả, lớn lên sẽ rất đáng yêu!”
Yến Uyển vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất công chúa, nghi ngờ hỏi: “Sao tiếng khóc lại yếu như vậy? Có phải đói bụng hay không?”
Hàn Nương là nhũ mẫu chăm sóc Thất công chúa, nàng tiến lên vén áo thi lễ, ôm công chúa vào lòng nói: “Bẩm nương nương, công chúa vừa mới uống sữa rồi ạ, chỉ là thân thể yếu đuối.
Nương nương lần đầu có thai, lại sinh trong hoàn cảnh như vậy cho nên công chúa cũng bị tội một chút”.
Nàng xòe ngón tay ra nói: “Ai chà! Hôm nay là ngày mười sáu tháng Bảy, công chúa sinh vào đêm hôm qua, đúng vào ngày Tết Trung nguyên mười lăm tháng Bảy ạ”
Một nhũ mẫu khác “Ai gia” lên một tiếng, lanh mồm lanh miệng nói: “Là Tết Trung nguyên cũng là ngày Quỷ tiết”
Xuân Thiền liếc mắt nhìn nhũ mẫu kia, tức giận nói: “Nói hồ đồ gì đó? Công chúa mà các ngươi cũng dám nghị luận sao? Còn không mau ẵm công chúa lui xuống đi”
Đám nhũ mẫu ngượng ngùng ôm công chúa lui ra, bên ngoài mơ hồ còn có tiếng than thở: “Thần khí cái gì chứ? Sinh ra công chúa, Hoàng thượng cũng chẳng muốn đến thăm một chút, bây giờ đã thất sủng rồi mà còn uy phong gì chứ?”
“Thất công chúa sinh vào ngày chẳng tốt đẹp gì, lúc trước Bát a ca của Thục Gia Hoàng quý phi cũng sinh vào ngày Quỷ tiết”
“Các cô xem Bát a ca đi, bây giờ chân lại khập khiễng như vậy.
Thất công chúa cũng chúng ta cũng thật đáng thương, Lệnh phi nương nương đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, có thể thấy được công chúa bị ngạch nương mình làm liên lụy”
“Cả đời như vậy mà chỉ sinh được một công chúa, công chúa thì có thể dựa vào được cái gì chứ? Ngay cả Du phi cũng không bằng, chỉ sợ cả đời này đều tàn lụi rồi”
Yến Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, khốc mắt khô kiệt, im lặng khóc lóc.
Mấy ngày sau kể từ ngày sinh hạ Thất công chúa, Yến Uyển gầy đi không ít, ai ai cũng nghe thấy tiếng khóc nhỏ nhoi như tiếng mèo kêu của nàng, phảng phất chứa cái ủy khuất, thất vọng, kinh hãi và phẫn hận vô tận.
Ai ai cũng đều cho rằng kết cục của nàng đã kết thúc, trong cái nháy mắt hoảng hốt, ngay cả chính nàng cũng có cảm giác như vậy, nhưng rồi nàng cũng an ủi chính mình, nàng còn trẻ, mọi chuyện đều có hy vọng.
Yến Uyển vô thanh rơi lệ, chỉ có cái nước mắt ấm áp mặn chát này mới có thể chống đỡ cái lo sợ nghi hoặc xung quanh.
Trong lúc nàng đang yên lặng, suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy Lý Ngọc đưa hai tiểu cung nữ bước vào, hắn cung kính thỉnh an nàng: “Lệnh phi nương nương vạn phúc”
Cơ hồ Yến Uyển mừng rỡ như điên, nàng hoang mang rối loạn lau đi nước mắt, vội vàng đừng dậy nói: “Lý công công đến, Hoàng thượng thương nhớ công chúa cho nên phái công công đến ôm công chúa đến gặp Hoàng thượng sao?”
Lý Ngọc tươi cười thản nhiên, hắn duy trì cái khách khí xa cách: “Bẩm nương nương, Hoàng thượng nhớ thương Thất công chúa nhưng lại nghĩ nương nương vẫn còn đang trong thời kỳ hậu sản, tự mình chăm sóc không tiện cho nên Hoàng thượng lệnh cho nô tài mang đi”.
Yến Uyển ngẩn người ra, có chút ngoài ý muốn: “Công chúa còn nhỏ như vậy mà đã đem đến A ca sở sao?”.
Nàng vội vàng nói: “Công chúa còn nhỏ, không rời khỏi ngạch nương được”
“Nương nương nói sai rồi.
Theo quy củ trong cung, nếu không phải Hoàng thượng đặc biệt cho phép mẹ đẻ nuôi dưỡng Hoàng tự thì các Hoàng tử và công chúa sẽ đều giao cho nhũ mẫu ở A ca sở chăm sóc, hoặc là giao cho tần phi có thân phận tôn quý dưỡng dục”.
Lý Ngọc nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, Dĩnh tần nương nương dưới gối không con, lại có xuất thân cao quý cho nên có thể thay nương nương nuôi nấng Thất công chúa”
Lan Thúy vội kêu lên: “Sao lại như vậy được chứ? Dĩnh tần nương nương chỉ có chức tần, nương nương chúng ta có chức phi cơ mà”
Lý Ngọc giận tái mặt nói: “Tuy rằng Dĩnh tần nương nương có chức tần nhưng lại xuất thân quý thích Mông Cổ.
Dĩnh tần nương nương lại là tần phi đứng đầu chư vị Mông Cổ, quý trọng không thể nói, há có thể chỉ dựa vào chức vị mà nghị luận sao?”
Lan Thúy biết rõ Yến Uyển có chút thất vọng với con gái là Thất công chúa nhưng nàng cũng biết hài tử là quan trọng nhưng nàng thấy thần sắc Lý Ngọc lãnh đạm cho nên cũng chỉ biết im lặng mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...