Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Trở lại Nghi Phù Quán, Chu Nghi Tu chống một tay lên chiếc bàn con, lẩm bẩm, “Làm sao mà tỷ tỷ có thai được?” Nàng từng xem qua phương thuốc mà Chu Nhu Tắc lén uống, trong đó rõ ràng có rất nhiều loại tương khắc với nhau.

Tiễn Thu suy nghĩ mãi cũng không hiểu được nổi, liền nói, “Tuy rằng các vị thuốc tương khắc với nhau, nhưng cũng chưa hẳn có thể khiến người mất đi khả năng sinh con. Dù sao đi nữa, Đại Tiểu thư lần này coi như sung sướng vạn phần. Nếu sinh ra Hoàng tử, mặc kệ lục cung có coi thường nàng ta bao nhiêu, bọn họ cũng không dám không nghe theo vị Hoàng hậu này.”

Chu Nghi Tu dặn dò, “Ngươi nói với Nhiễm Đông, bằng cách nào cũng được, chép lại mỗi phương thuốc của mỗi Thái y chăm sóc cho Hoàng hậu một bản rồi đưa qua đây. Bản cung muốn biết cái thai này có giữ được hay không.”

Tiễn Thu không dám chậm trễ, vội vàng lĩnh mệnh rồi đi. Chu Nghi Tu ở lại trong điện. Nàng nhìn cảnh sắc lung linh của những đóa sen bên ngoài hồ rồi lại nghĩ đến chuyện mang thai của Chu Nhu Tắc. So với kiếp trước, nàng ta có lẽ sớm hơn một năm. Từ sau khi nàng sống lại, mọi chuyện đều thay đổi rất nhiều, không biết Hoàng hậu tỷ tỷ của nàng có sinh nổi đứa bé này hay không. Nếu như thật sự sinh được, bản thân nàng cũng nên vì Dư Phong mà tính toán một phen.

Đêm hôm đó, Huyền Lăng qua tẩm cung của Chu Nhu Tắc. Tiễn Thu giúp Chu Nghi Tu thay áo rồi nói, “Nương nương, Thái hậu biết Đại Tiểu thư có thai, đã phái Phương Nhược qua đó hầu hạ rồi ạ.”

“Phương Nhược?” Cái tên này vô cùng quen thuộc. Năm đó, Chân Hoàn có thể từ vũng bùn ngoi lên mặt nước chính là nhờ sự trợ giúp của nô tỳ này. Nàng nói, “Thái hậu coi trọng cái thai của tỷ tỷ, phái người qua hầu hạ cũng đâu tính là gì.”

“Nhưng mà tới nhanh như vậy, chúng ta muốn thăm dò một số chuyện cũng khó hơn.” Tiễn Thu đáp.


“Ngươi không cần lo lắng. Tỷ tỷ uống nhiều thuốc như vậy, tinh thần lại không được tốt, suốt ngày rầu rĩ ủ ê, chỉ sợ đứa nhỏ ở trong bụng nàng ta không thể sống yên. Ngươi dặn dò tất cả cung nhân cho ta, không được hành động thiếu suy nghĩ, đỡ để Thái hậu hoài nghi bổn cung muốn ra tay với tỷ tỷ.”

“Nô tỳ đã hiểu.”

Từ khi biết mình có thai, Chu Nhu Tắc vui sướng tới mức muốn nhảy cẫng lên. Nàng ta rốt cuộc cũng mang thai, không cần lo lắng địa vị của mình sẽ bị dao động, càng không phải sợ Huyền Lăng sẽ bị người khác cướp mất.

Thính Tuyết bưng thuốc dưỡng thai lên rồi nói, “Nương nương, tuy là thuốc do Đại Phu nhân mang tới rất linh nghiệm, nô tỳ vẫn thấy lo lắng cho thân thể của người...”

Chu Nhu Tắc nói, “Có gì mà phải lo lắng? Chỉ là thuốc trợ thai mà thôi. Chỉ cần ta an tâm tĩnh dưỡng, tất nhiên sẽ bình an mà sinh ra đứa con này. Ngươi nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được, nếu không, Hoàng thượng và Thái hậu nhất định sẽ trách phạt ta.”

Thính Tuyết dĩ nhiên không dám lấy tính mạng ra đùa, nghe xong liền gật đầu, “Nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không tiết lộ nửa câu.”

Đúng lúc này, Phương Nhược đi vào. Chu Nhu Tắc vội vàng trở lại vẻ dịu dàng, uyển chuyển thường ngày. Nàng ta ngại Thái hậu nên không có chuyển Phương Nhược qua chỗ khác, ngược lại vô cùng cẩn thận. Hầu như mọi việc chỉ giao cho Thính Tuyết và Thưởng Tinh làm, Chu Nhu Tắc không để Phương Nhược phải nhúng tay. Nàng ta sợ bí mật kia bị lộ ra.

Sự tình cứ như vậy, Chu Nghi Tu càng được dịp sinh nghi. Nàng suy đi nghĩ lại, cuối cùng kết luận cái thai này của tỷ tỷ có vấn đề, chỉ tiếc không thể xem thực hư ra sao, đành dặn người bên cạnh lưu ý một chút.

Huyền Lăng ra sức săn sóc Chu Nhu Tắc. Thấy thân hình nàng ta mảnh mai, hắn quyết định quay trở về Tử Cấm Thành. Sự vụ lục cung lại giao cho Chu Nghi Tu xử lý.

“Nương nương, nghe nói phương Bắc có đại hạn. Hơn mười năm qua, Đại Chu chưa từng gặp tình hình nghiêm trọng như vậy. Các đại thần liên tục dâng sớ, thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn cứu trợ.” Tiễn Thu vừa quạt cho Chu Nghi Tu vừa nói.

“Chuyện triều chính... chúng ta đâu có giúp được cái gì. Nếu đã có hạn hán, vậy thì theo lệnh của bản cung, bớt đi những khoản tiền không cần thiết ở các cung đi, coi như một chút tâm ý của ta với tiền triều.” Chu Nghi Tu nói một cách miễn cưỡng.

“Vậy... còn chỗ của Hoàng hậu nương nương?”


Chu Nghi Tu khép hờ mắt, nói, “Ngươi nói chuyện thật hồ đồ. Hoàng hậu đang có thai, phân lệ* của nàng ta không được động vào.”

*Có thể hiểu như là lượng bạc, lượng đồ dùng được cung cấp mỗi tháng cho các cung.^^

“Đa tạ nương nương chỉ điểm.”

Chu Nhu Tắc đang có mang long tự, nhất thời nhận được vô vàn sủng ái, đồ ban thưởng cứ cuồn cuộn như nước mà đi vào Châu Quang điện. Đám phi tần đỏ hết cả mắt, hậm hực vô cùng. Trong điện ngoài điện của nàng ta được Hoàng thượng và Thái hậu phái người bảo vệ nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn giở thủ đoạn cũng khó.

Mỗi ngày, các phi tần đều đến chỗ Chu Nghi Tu thỉnh an, trò chuyện. Hiện tại, phi tần có địa vị cao trong cung trừ nàng ra chỉ có Đoan phi, Cam Tu phi và Thang Tiệp dư, những người còn lại toàn từ ngũ phẩm trở xuống, căn bản không nói được gì hay.

Đoan phi và Cam thị xưa nay giao hảo với Chu Nghi Tu, Thang Tiệp dư thì chịu ân huệ trước đó mà đứng về phía nàng. Bàn bạc sự vụ lục cung xong xuôi, Đoan phi tái phát bệnh cũ, đành phải về Phi Hương điện trước, chỉ còn lại vài người trò chuyện ở Phượng Nghi cung.

Hội Xuân bưng lên một mâm trái cây. Những quả nho tím được rửa qua nước giếng lạnh, trái nào trái nấy vừa tròn vừa căng, những giọt nước li ti bám trên chúng như những hạt ngọc nhỏ bé. Chu Nghi Tu vô cùng kinh ngạc, hỏi, “Không phải hai ngày trước còn có dưa mật của Tây Vực sao? Hôm nay lại đổi qua thứ này?”

“Hồi nương nương, Nội vụ phủ nói Hoàng hậu nương nương có thai, nhất thời thích ăn ngọt, toàn bộ số dưa mật tiến cống đã đưa qua tẩm cung của nàng ta. Những cung còn lại đành phải đổi trái cây khác.”

Cam thị nghe xong liền cười lạnh một tiếng, “Hoàng hậu nương nương của chúng ta có thai, thân mình vô cùng tôn quý, mai này hoàng tử sinh ra không chừng còn cao hơn cả trời cao.”


Chu Nghi Tu bỏ một trái nho tím vào miệng rồi nói, “Cam muội muội nói sai rồi. Hoàng hậu là quốc mẫu, sinh ra con chính là trai trưởng, có tôn quý cũng là chuyện bình thường.”

Cam thị bĩu môi, “Không phải nô tì rảnh rỗi nói sau lưng người khác. Hoàng hậu suốt ngày cứ làm ra cái kiểu yên thị mị hành*, thần dân thiên hạ đối với Hoàng thượng sẽ nói cái gì đây?”

*Ý nói nữ tử không đứng đắn.

“Lấy đức hạnh của nàng ta mà xét, chưa chắc có thể sinh được Hoàng tử! Còn nếu như chỉ sinh ra Công chúa, chính là làm mất hết thể diện hoàng thất!” Chu Nhu Tắc gián tiếp hại Thang Tĩnh Ngôn mất con, Thang Tĩnh Ngôn dĩ nhiên không bao giờ nói tốt cho nàng ta.

“Dù cho là vậy, nàng ta cũng được Thái hậu và Hoàng thượng bảo vệ, chúng ta làm được gì chứ?” Chu Nghi Tu nhìn ra ngoài cửa, chốc chốc thở dài.

“Nương nương, dù sao người cũng còn có Hoàng tử và Công chúa, so với chúng tần thiếp tốt hơn. Hoàng hậu đột ngột có thai, Hoàng thượng cứ như mọc rễ ở tẩm cung nàng ta, không ai có thể lọt vào mắt của người.” Thang Tĩnh Ngôn rũ mắt xuống, buồn bã nói.

Mọi người cảm thấy xuống tinh thần, trong chốc lát, ai nấy đều trở về cung của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận